Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Nghe Kim Huyền nói xong Mặc Viên có muốn thờ ơ cũng không thờ ơ nổi.

WTF!!!

Nàng vừa mới nghe cái quỷ gì thế??? Làm Hoàng hậu???

OMG!!!

Không thể nào… không thể nào… Cái này không thực tế nha! Đơn giản mà nói thì nàng chẳng có cái gì phù hợp với cái ghế đó.

Về mặt nhan sắc thì theo Hạ Cữu đã từng nói thế này: “nhìn nàng như một con thỏ nhỏ”, cho nên nói nàng không hề khuynh nước khuynh thành để làm Hoàng hậu đâu nha. Còn về tài năng thì… ừm… được cái ăn nhiều và khả năng phá hoại cực lớn_ trích lời nhận xét của Triệu Mẫn Ly. Cuối cùng thứ quan trọng nhất: “đức hạnh”_ thứ mà nàng đã vứt cho chó gặm từ n năm trước… Haha đức hạnh là cái gì vậy? Có ăn được không?

Vậy cho nên chốt lại rằng họ Kim ngồi đằng kia chỉ nói nhầm thôi…. Đúng vậy…. nói nhầm thôi….


Sau khi phân tích và lấy lại lý trí, Mặc Viên coi như chưa nghe thấy câu nói lúc nãy mà giả ngu hỏi: “Kim đế nói gì ạ? Thần nghe không rõ lắm!”

Kim Huyền tựa người vào long ỷ cười tà mị. Hắn biết là nàng chỉ giả vờ nhưng cũng không ngại nhắc lại: “Ta nói ngươi làm Hoàng hậu của ta đi.”

Giờ đây Mặc Viên có tự huyễn hoặc mình cách mấy cũng không thể thay đổi thực tế trước mắt. Nàng thực sự không hiểu được cấu tạo não của vị Hoàng đế này. Hoàng hậu… Đó là cái khái niệm gì cơ chứ? Bản đại gia ta còn muốn sống vài năm nữa nên cái chức đó để dành cho người khác đi nhá!

Mặc Viên ngước mặt lên nhìn thẳng vào hắn, trong lòng là sóng gió nhưng ngoài mặt chỉ khẽ nhíu mày trịnh trọng nói: “Kim đế, người không nên đùa như vậy!” Nếu ngươi còn đùa kiểu này bản đại gia ta sẽ không nhịn được mà đánh ngươi, bất chấp ngươi có phải hoàng đế hay không!!!

Và dĩ nhiên vế sau nàng chỉ nghĩ ở trong lòng.

“Quân vô hí ngôn. Ta đang nghiêm túc mà.” Kim Huyền đưa tay chống cằm nhìn nàng.


“Ta từ chối.” Mặc Viên nói xong liền chẳng nể nang đi thẳng qua ghế ngồi xuống đấm đấm hai chân mỏi nhừ.

Kim Huyền Nhìn một loạt hành động vô cùng tự nhiên của nàng bật cười: “Mặc cô nương tên là Mặc Viên nhỉ? Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Viên Nhi được không?” Không đợi Mặc Viên trả lời hắn đã nói tiếp: “Tiểu Viên Nhi không phải nói ta ban gì cũng nhận sao?”

“Lễ quá lớn, ta không có phúc phận để nhận đâu, với lại cảm phiền đừng gọi tên ta như vậy! Cảm ơn nhiều!” Mặc Viên thẳng thừng nói, trực tiếp lộ bản chất thật cho hắn nhìn để hắn mau chóng dẹp bỏ cái ý nghĩ vô bổ kia đi.

“Nhưng nếu ta ban chiếu chỉ thì Tiểu Viên Nhi không từ chối được đâu nha!” Kim Huyền cũng vứt cái mặt nạ Hoàng đế nghiêm túc sang một bên, bắt đầu trêu ghẹo Mặc Viên.

“Ngươi dám???” Mặc Viên trợn mắt nhìn hắn. Mịa nó!!! Dám ép hôn lão nương!!! Nàng sống hai đời mà đây là đầu tiên gặp một người điên như này. Đúng là cực phẩm mà!!

“Ta sao lại không dám?” Kim Huyền cười đểu nhìn nàng.

Mặc Viên cảm thấy có chút bất lực. Được rồi, nàng thừa nhận là hắn dám làm như vậy thật. Hắn to nhất ở đây cho nên hắn dám, nàng không phản bác được chỉ đành nhíu mày nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta??”

“Ta sao? Ta là muốn…..” Kim Huyền cười như không cười nhìn Mặc Viên chằm chằm kéo dài giọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui