Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Mặc Viên tỉnh lại.

Và thực lòng mà nói thì tất cả mọi người bao gồm Triệu Mẫn Ly, Kim Vĩnh, Hạ Cữu cùng các thái y đến chẩn bệnh cho Mặc Viên đều hết sức kinh ngạc trước khả năng tự phục hồi của Mặc đại cô nương.

Người ta sau khi tỉnh lại sẽ yếu ớt, làm việc gì cũng khó khăn, ăn cũng khá ít nhưng Mặc Viên là một trường hợp ngoại lệ khiến mọi người đều phải trố mắt mà nhìn.

Ngoại trừ lúc tỉnh lại lần đầu chân không có sức ra thì từ sau lần thứ hai nàng vừa tỉnh lại liền có tinh thần đốp chát một trận ra trò với Triệu Mẫn Ly. Không những vậy còn ăn rất nhiều nữa và tướng ăn đó đã được Triệu quận chúa đúc kết hành một câu: ma đói hiện hình!

Và chỉ sang ngày hôm sau nàng đã có thể đi lại bình thường, mọi việc đều có thể tự làm mà không cần ai giúp đỡ. Điều đó khiến cho Triệu Mẫn Ly tự ti không ngừng bởi lúc trước nàng cũng từng bị một mũi tên bắn trúng và phải nằm trên giường hơn nửa tháng…

Còn Mặc Viên vết thương lớn nhỏ khắp người thế kia mà chỉ ngủ hai ngày và một ngày dưỡng sức thì đã sinh long hoạt hổ…aaaa…. Đúng là quái vật mà!!!


Mà hôm nay sau khi dùng điểm tâm sáng cùng nhau xong Triệu Mẫn Ly liền cùng Mặc Viên đi dạo, đang đi thì chợt nhớ ra điều gì đó, nàng lập tức quay sang hỏi Mặc Viên:

“Mặc Viên ngươi đã khỏe hẳn chưa???”

“Quận chúa của ta ơi, ngài đã hỏi câu này một ngàn lẻ một lần rồi đó!!! Ta đã nói rồi ta rất khỏe, rất khỏe, cực kì khỏe!!!”

“Vậy chiều nay ngươi vào cung với ta nha!”

“Ừm…. Ơ…… Khoan đã… ngươi vừa mới nói gì cơ???” Mặc Viên đang thả hồn theo gió nghe Triệu Mẫn Ly hỏi liền trả lời qua loa nhưng khi để ý lại thì có cái gì đó sai sai nha.

Vào cung? Làm gì chứ? Nàng có biết ai trong Hoàng cung Kim Quốc ngoại trừ Triệu Mẫn Ly cùng Kim Vĩnh đâu chứ? Chắc nghe nhầm thôi! đúng vậy! Là nghe nhầm!


“Ta nói là chiều nay ngươi cùng ta vào cung?” Triệu Mẫn Ly nhấn mạnh lần nữa.

“Làm…. Làm… gì???” Mặc Viên trợn mắt. Đệt! Là thật, không phải nhầm.

“Hoàng đế biểu ca muốn gặp ngươi.”

“Gặp ta làm gì?” Mặc Viên bắt đầu đề phòng và trong lòng không ngừng chửi rủa tên hoàng đến nào đã kêu nàng vào cung. Đm! Nàng ghét quỳ, ghét cung quy, ghét cái nơi gọi là hoàng cung đó cho nên nàng ghét luôn tên hoàng đến kia! Hừ!

“Ngươi không cần lo lắng, gặp để cảm ơn ngươi đã cứu ta thôi, không làm khó ngươi đâu.” Triệu Mẫn Ly thấy Mặc Viên đề phòng như vậy liền trấn an.

Bắt ta quỳ hành lễ là làm khó ta rồi đó có biết không hả??????? Mặc Viên gào lên trong lòng

Và hiển nhiên lời trấn an của Triệu Mẫn Ly là vô dụng và Mặc Viên vẫn dâng cao tinh thần đề phòng lạnh lẽo thốt ra một câu: “Không cần đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận