Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Mặc Viên nhìn thanh kiếm sắc bén lao nhanh tới, cầm chặt nhuyễn kiếm định bụng cố gắng chống đỡ. Nhưng khi mũi kiếm sắp đâm tới nàng thì “choang” một tiếng rồi bị đánh bay ra xa, tên thích khách cũng bị giết.

Kim Vĩnh xuất hiện.

Nhìn người tới, Mặc Viên thở ra một hơi. Mệt chết nàng rồi! Còn lại bọn họ tự mình thu dọn đi, bản đại gia ta đây cần dưỡng sức, không rảnh đâu nhá. Sau đó nhắm mắt, thả người, kệ đời.

Tên cầm đầu bọn thích khách thấy Kim Vĩnh tới, mắt toát ra vẻ ngoan độc nhưng nhìn tình hình này thì viện quân bên kia rất nhanh sẽ tới. Nếu hắn còn ở lại chỉ có chịu thiệt mà thôi, đành cắn răng ra lệnh: “Rút.”

Bọn thích khách nghe lệnh xong nhanh chóng tản đi.

Cùng lúc đó một đoàn binh lính kéo tới, người dẫn đầu quỳ một chân trước mặt Kim Vĩnh: “Ti chức chậm trễ, mong vương gia thứ tội.”


“Đuổi theo bắt hết bọn chúng lại.”

“Tuân mệnh.”

Kim Vĩnh phân phó xong liền đi tới chỗ Triệu Mẫn Ly, thấy nàng mở hai mắt vô hồn liền đau lòng ôm lấy nàng: “Mẫn Ly, không sao rồi, ta đến rồi.”

Lúc này Triệu Mẫn Ly mới giật mình, chớp chớp hai mắt, nước mắt như thác đổ xuống, dùng sức đẩy Kim Vĩnh ra dùng cả tay và chân di chuyển: “Tiểu Viên… Tiểu Viên… Tiểu Viên đâu??? Tiểu Viên……”

Triệu Mẫn Ly nhìn quanh trong đống xác chết rải đầy cả một vùng một lúc mới thấy Mặc Viên đang nằm trong đó. Hoảng hốt đứng dậy, Triệu Mẫn Ly đi nhanh tới chỗ Mặc Viên, ôm lấy nàng, giọng run rẩy: “Tiểu Viên… Tiểu Viên…. Mau dậy đi… Thích khách đi hết rồi… Chúng ta an toàn rồi….. Ngươi mau dậy đi… Mau mở mắt nhìn ta đi…. Van cầu ngươi…. Hức hức…”


Kim Vĩnh bị Triệu Mẫn Ly bất ngờ đẩy ra giờ mới hoàn hồn, nhìn Triệu Mẫn Ly ôm Mặc Viên khóc đến tâm tê phế liệt liền nhanh chóng đi qua.

Đưa tay lau đi nước mắt cùng với đất cát trên mặt nàng, dịu giọng nói: “Mẫn Ly ngoan không khóc, nàng ấy không sao, chỉ là mất máu nên hôn mê thôi.”

Triệu Mẫn Ly nghe lời này liền nhìn Kim Vĩnh: “Thật không? Tiểu Viên sẽ không sao đúng không?”

“Đúng vậy. Ta không lừa muội.”

Triệu Mẫn Ly sau khi lấy được lời xác nhận từ Kim Vĩnh, nói một câu “tốt quá” xong liền nghiêng người ngất đi.

Kim Vĩnh thấy nàng ngất liền hoảng: “Mẫn Ly…. Mẫn Ly…”

Thấy nàng không tỉnh lại Kim Vĩnh phân phó ám vệ của mình ôm Mặc Viên còn hắn ôm lấy Triệu Mẫn Ly nhanh chóng đi về Kim Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui