Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Lại nửa canh giờ trôi qua, hai bên vẫn không phân thắng bại.
Mặc Viên bị thương nên sơ suất một giây, một kiếm ngoan liệt liền bay tới, mắt thấy không thể tránh được nàng nhanh chóng xoay người tránh đi chỗ hiểm, một kiếm kia liền chém vào cánh tay Mặc Viên. Triệu Mẫn Ly dù có gan tới cỡ nào cũng bị một màn này dọa cho mặt mũi trắng bệch, nước mắt rơi như mưa:
“Tiểu…. Tiểu… Viên… ngươi bị thương rồi… huhuhuhu… Máu… máu…”
Mặc Viên không thèm để ý tới vết thương đang chảy máu nhuộm đỏ cả ống tay áo dứt khoát vung kiếm đẩy lùi bọn thích khách, một tay bị thương ôm lấy Triệu Mẫn Ly vận khí nhảy ra xa vòng chiến đồng thời tay không bị thương bắn ám khí ra, giết được hơn mười tên.
Một chiêu này nàng dùng hết mười phần lực, khi đáp xuống mặt đất liền không chịu nổi khụy xuống. Triệu Mẫn Ly vội vàng đỡ lấy Mặc Viên:
“Huhuhu… Tiểu Viên… Ngươi… Ngươi cố gắng lên… không được gục… không… được… ngàn… ngàn… vạn lần không được… Có biết không? Hức… hức… Nhất định… Nhất định sẽ có …. Sẽ có người cứu chúng ta…. Nhất định… huhuhu…”
Mặc Viên cắn mạnh đôi môi đã sớm trắng bệch đi của mình gượng nói: “Ta không sao! Sẽ không chết được! Cùng lắm nếu ta chết thì ngươi nhớ làm cho ta một cái mộ thật lộng lẫy là được mà!”
Nghe Mặc Viên nói xong, Triệu Mẫn Ly càng khóc nhiều hơn nữa: “Không được… Không được… Ngươi… ngươi không được chết…. chúng ta… chúng ta cùng nhau chạy…”
Dứt lời liền đỡ Mặc Viên chạy trốn. Mới vừa đi được hai ba bước, Mặc Viên thấy có một tên thích khách đang vung kiếm về phía này.
Gần như không cần nghĩ, Mặc Viên đẩy Triệu Mẫn Ly ra, giơ nhuyễn kiếm tiếp chiêu, nhưng nàng đang trong tình trạng mất máu qua nhiều, sức lực cũng đang dần mất đi, chín phần mười là không đánh lại.
Không thể làm gì hơn, Mặc Viên liền dồn sức giơ chân đá vào chỗ hiểm của tên thích khách, lại cố gắng chém thêm một nhát thật mạnh vào chỗ chí mạng của hắn ta.
Giải quyết xong tên thích khách, Mặc Viên cũng không cầm cự nổi mà ngã xuống. Triệu Mẫn Ly lồm cồm bò dậy đỡ Mặc Viên lên: “Tiểu Viên… Tiểu Viên… chúng ta tiếp tục chạy…. không sao… nhất định sẽ không sao…”
Hai người dìu dắt nhau còn chưa đi được bước nào, một đường kiếm ác liệt lại tới. Không ngoại lệ, Mặc Viên kín đáo cố vận chút khí ở lòng bàn tay rồi nhanh chóng đánh về phía Triệu Mẫn Ly.
Triệu Mẫn Ly bị bất ngờ đẩy ra chỉ có thể giương mắt nhìn Mặc Viên mất trọng tâm ngã xuống cùng một đường kiếm lạnh lùng sắp đâm tới, nàng hét lên: “KHÔNG ĐƯỢC!!!!!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...