Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Sau khi dùng điểm tâm, Mặc Viên no bụng rảnh rỗi liền bỏ ra chút chất xám ít ỏi suy nghĩ về việc mà đầu gỗ đáng ghét kia nói tối qua. Nghĩ nghĩ một hồi nàng liền lên tiếng gọi:
“Hồng Trà trong vương phủ vải vóc phải tìm chỗ nào?”
“Ở khố phòng có rất nhiều. Mà tiểu thư tìm vải làm gì??? Người muốn may y phục mới sao???” Hồng Trà khó hiểu hỏi.
“Mặc kệ ta. Em cứ đi lấy đi.”
“Không được đâu tiểu thư, nếu muốn lấy phải hỏi quản gia trước.”
“Thật phiền phức.”
Mặc Viên cắn cắn móng tay một hồi vẫn quyết định đi tìm lão quản gia hỏi một chút.
Dẫn theo Hồng Trà lượn lờ vài vòng trong vương phủ, lượn đến độ nàng sắp bỏ cuộc thì rốt cuộc cũng tìm thấy cái vị quản gia nào đấy.
“Phúc bá.”
“Mặc cô nương tìm lão nô có việc gì sao?” Phúc bá cười hiền hòa không siểm nịnh hơi cúi chào.
“À… ta có chút việc muốn hỏi.” Mặc Viên gật đầu đáp lễ.
“Mặc cô nương cứ tự nhiên.”
“Là thế này, ta muốn lấy hai khối vải ở khố phòng, không biết có được không???”
“Vậy cô nương muốn lấy loại vải nào???”
“Lụa…. quý một chút.” Mặc Viên hơi khó xử nhưng nàng không còn cách khác.
“Nếu quý vậy thì lão nô phải hỏi ý vương gia mới có thể trả lời cho cô nương.”
Lão quản gia vẫn cười hiền lành trong khi gân xanh trên trán Mặc Viên đang giật giật.
Lượn một vòng lớn rồi vậy mà mấu chốt vấn đề vẫn quay về tên đầu gỗ đáng ghét đó. Biết trước thế này thì nàng trực tiếp phi thẳng tới Tĩnh Các quách cho rồi. Aaaaaaa………
Vuốt vuốt trán, Mặc Viên cứng nhắc nói: “Vậy ta đi hỏi hắn. Hồng Trà em về trước đi”
“Mặc cô nương đi thong thả.”
Mặc Viên bất đắc dĩ nhận mệnh tiếp tục lê lết tới Tĩnh Các.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...