Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Ngày hôm sau, Bạch Nhất Quân cùng Mặc Viên ngồi xe ngựa đến phủ tướng quân. Vốn lúc đầu Bạch Nhất Quân định để họ tự tới Tĩnh vương phủ nhưng bị Mặc Viên cản lại.
Dù gì Hồ tướng quân cũng là bậc trưởng bối, thân là hậu bối, nàng nên đến phủ tướng quân thì mới phải phép, ai lại để trưởng bối chạy đi chạy lại như vậy chứ? Tên đầu gỗ này thật là…
Nghe nàng nói, Bạch Nhất Quân cũng không có ý kiến gì nên kết quả là bây giờ hai người đã đến cổng phủ tướng quân. Nhìn cánh cổng to lớn trước mặt, Mặc Viên bỗng nhiên cảm thấy rất kì lạ, cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen rất giống như lúc nàng vừa đến Hoàng Thành. Trong đầu chợt lướt nhanh qua những hình ảnh mờ ảo khiến nàng không thể nắm bắt.
Mặc Viên khó chịu nhăn mày, khẽ đỡ ấn đường.
Bạch Nhất Quân thấy nàng như vậy liền lo lắng: “Không khỏe sao? Nếu không được thì hôm sau lại đến, ta đưa nàng về.”
Dứt lời liền muốn đưa nàng về thật nhưng bị Mặc Viên ngăn lại: “Ta không sao, chỉ hơi đau đầu thôi, không việc gì. Mau vào thôi.”
Mặc Viên nói thì nói vậy nhưng thật sự đầu rất đau. Cái cảm giác mờ mờ ảo ảo, muốn nắm lấy nhưng lại tan biến quá nhanh khiến Mặc Viên cực kì khó chịu.
Nàng lắc đầu cố xua đi những hình ảnh đó xong quyết định ngước mắt nhìn khung cảnh xung quanh của Tướng quân phủ.
Quào… Trước mắt nàng lúc này là một cây lê rất to nha. Tuy không có quả nhưng hoa lê phủ trắng cả một vùng nhìn thật đẹp, một cơn gió thổi nhẹ qua làm cánh hoa bay lả tả tạo nên một khung cảnh hữu tình.
Đang định chạy qua xem thử thì trong đầu Mặc Viên vang lên những âm thanh của trẻ con khiến nàng khựng lại…
‘Đại ca ca…’
‘Đại ca ca… Mau chờ Uyển Nhi…’
‘Đại ca ca…’
Trong đầu Mặc Viên lúc này tự nhiên lại hiện lên hình ảnh một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi đang đứng dưới gốc lê. Hoa lê khẽ rơi rồi lại đáp nhẹ lên vai áo người thiếu niên. Bỗng nhiên thiếu niên đó nở một nụ cười thật dịu dàng đưa tay ra….
Đầu đau dữ dội, Mặc Viên khổ sở ôm đầu, chân mày nhíu chặt. Bạch Nhất Quân thấy nàng như vậy liền lo lắng: “Tiểu Viên… Tiểu Viên… Nàng sao vậy? Mau trả lời ta!”
Mặc Viên dường như không hề nghe thấy âm thanh lo lắng của Bạch Nhất Quân, vẫn ôm lấy đầu, nước mắt cứ thế tuôn ra, nàng đang cố, đang cố gắng nắm bắt những hình ảnh kia. Nhưng có lẽ là quá sức, Mặc Viên ngất ngay sau đó, bỏ lại âm thanh chất chứa lo lắng của Bạch Nhất Quân.
Trước khi mất ý thức, Mặc Viên tự hỏi, rốt cuộc thì thiếu niên đó là ai? Còn giọng nói non nớt kia là của ai? Và cả gốc lê kia nữa… Rốt cuộc thì tất cả mọi thứ nàng vừa thấy có nghĩa gì?
Bạch Nhất Quân đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Mặc Viên gắt lên: “Tiểu Viên, Tiểu Viên!!! Chết tiệt!!!”
Mục Phong thấy tình hình không ổn liền nói: “Thuộc hạ đi mời đại phu.” Dứt lời liền biến mất.
Ở trong đại sảnh, Hồ Lâm cùng Hồ Hiên nghe giọng nói chứa đầy nộ khí của Bạch Nhất Quân liền chạy ra. Thấy cô nương đang ngất trong lòng Bạch Nhất Quân, Hồ Hiên gấp gáp nói: “Vương gia, xin hãy đi theo thần.”
Bạch Nhất Quân mặt lạnh tanh, biểu cảm đáng sợ nghìn phần bế Mặc Viên đi theo hướng Hồ Hiên chỉ.
Hắn bây giờ cảm thấy thật hối hận. Nếu biết tình trạng Mặc Viên sẽ tệ như thế này thì hắn nhất định sẽ không nói mọi chuyện cho nàng biết. Một mình hắn cũng có thể bảo vệ nàng cả đời bình an. Nhưng giờ mọi chuyện đã như vậy rồi, hắn chỉ mong nàng sẽ mau chóng khỏe lại…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...