Đố Dám Yêu Em (Love Me If You Dare)

Pirro vừa quí vừa nể Rafe, và ông đón nhận lời khuyên của anh đến tận ruột gan. Sau cuộc chơi poker đêm qua, ông trở về nhà, định bụng sẽ khẳng định với vợ mình rằng ông không có người phụ nữ nào khác trên đời này. Nhưng vợ ông đã ngủ say, một hộp khăn giấy nằm bên cạnh bà.

Bà vẫn còn ngủ khi ông trở dậy sáng hôm sau để đi làm. Ông đi đến văn phòng, được dựng nên ngay bên mảnh đất nơi gia vị được trồng trong các nhà kính với nhiệt độ được kiểm soát để bảo đảm rằng các loại cây phát triển mạnh khỏe mọi mùa trong năm. Cả ngày ông phải họp, và ông làm việc thông trưa. Lúc năm giờ chiều, ông sẵn sàng để kết thúc ngày làm việc của mình.

Ông dừng lại trong thị trấn để mua hoa và đi ra khỏi cửa hàng hoa, ông hy vọng Vivian sẽ hiểu sự căng thẳng của ông chẳng liên quan gì đến tình cảm ông dành cho bà hết. Trong tay mình, ông cầm một tá hoa hồng đỏ thắm trong một chiếc bình pha lê to đến nỗi ông không còn nhìn thấy đường. Ông đụng phải ai đó bên lề đường.

“Tôi xin lỗi!” Ông nói. Cố lấy thăng bằng để không ngã.

“Không sao. Đằng nào bọn này cũng đang đợi bố già.”

Pirro đánh rơi chỗ hoa, và cái lọ vỡ tan tành. Dù hai gã này muốn gì đi nữa, thì điều hai gã muốn đều chẳng thể tốt lành.

Rafe tắm nhanh một cái trong khi Sara kiểm tra tình hình ở thành phố với đội trưởng. Trong khi cô tắm, anh đặt những miếng bít tết đã tẩm ướp lên cái lò nướng ngoài trời. Cám ơn mẹ. Anh đã tranh thủ gọi bà từ trước, nhờ bà kiểm tra với công ty dịch vụ động và mua đồ dự trữ trong tủ lạnh cho anh. Việc nâng cấp hệ thống báo động đã hoàn thành và bây giờ anh bày biện một chai rượu vang ướp lạnh, thịt nướng và ngô bao tử trên cái bàn ăn ngoài trời.

Sara đi ra khỏi nhà. Mớ tóc ướt của cô xõa trên vai, cái quần sóc bò tua ra khoe đôi chân dài và bàn chân trần của cô, và một cái áo phông cổ chữ V rộng trông vẫn gợi tình.

“Cái gì thế này?” Cô hỏi, mắt lướt trên cái bàn đã bày biện tinh tươm.

“Bữa tối đã sẵn sàng. Ngồi vào bàn đi em.”

“Nào, nào. Thật là một sự ngạc nhiên dễ chịu!”

Anh nhún vai. “Những thứ đơn giản này anh có thể làm được.”

Cô cười và bắt đầu ăn. “Ngon quá.” Cô nói khi ăn xong miếng đầu tiên.

“Anh sẽ nói với mẹ là em thích cách tẩm ướp của bà.” Anh nói với một nụ cười.

“Anh hư lắm nhé.” Cô chĩa chĩa cái nĩa vào anh, trêu trọc, cười cùng với anh.

“Anh đáng được điểm tốt vì ý tưởng này chứ nhỉ?”

“Anh được.” Làm sao mà cô có thể cưỡng lại được nụ cười với má lúm đồng tiền như thế chứ? Sara tự hỏi.

Họ ăn xong trong im lặng và cầm ly rượu vang, họ đi đến cái ghế xích đu trước hiên nhà. Cô ngồi co chân trên ghế và nhấm nháp li rượu không để ý đến Rafe.

Anh duỗi một cánh tay phía sau lưng ghế, ngón tay anh để hờ vào vai cô. “Kể cho anh nghe về gia đình em đi.”

Cô nhăn mũi. “Thật á? Tại sao nào?”

Anh ngước mắt. “Tại sao em cứ luôn tra vấn anh khi anh muốn biết thêm về em?

Cô dừng lại, nhấp thêm một ngụm rượu vang. “Chỉ vì trước đây chẳng ai hỏi em cả.”

“À. Em muốn biết vì sao không?”


Cô gật đầu.

“Bởi vì trước anh, em chỉ hẹn hò với những anh chàng chỉ quan tâm đến mỗi một thứ.” Anh nói thẳng thắn. “Thế nào, kể cho anh nghe về gia đình em đi. Em nói họ đều là cảnh sát phải không?”

Trong công việc, cô kính trọng kỹ năng thẩm vấn của anh. Ngoài công việc, cô thà không có nó. “Họ đều là cảnh sát. Ông em, bố em, chú em...” Cô ngừng lời và suy nghĩ. “Cô em là nữ cảnh sát đầu tiên trong gia đình.” Cô nó vẻ tự hào.

“Ai cũng li dị hết ư?”

Đáng ra cô phải biết anh sẽ dẫn dắt câu chuyện tới đây. “Vâng, li dị hết. Thực ra là, gần hết, trừ một người.” Cô sửa lại, nghĩ đến em họ mình.

“Thế thì chắc chắn anh muốn nghe kể vể anh ta.”

“Cô ta.”

Đôi mắt anh mở lớn. “Thật ư, nào.”

Sara thở dài. “Vâng, thật thế. Cô em họ Renata. Cô ấy sống ở Hoboken.”

“Ở New Jersey?”

“Vâng. Reni nói là sống ở bên ngoài Manhattan dễ duy trì gia đình hơn.” Cô nói vẻ trầm ngâm. Cô nhớ thời có cô em họ ở gần. “Khi cô ấy còn sống ở thành phố và còn độc thân. Bọn em ở bên nhau nhiều lắm.”

“Thế bây giờ?”

Cô nhún vai. “Chẳng nhiều lắm nữa. Khác thành phố, cuộc sống khác, cô ấy thì có gia đình, em còn độc thân. Nhưng khi bọn em còn nhỏ. Chúng em như thế này này.” Cô đặt chéo hai ngón tay nhau.

“Và bây giờ em nhớ những lúc ở bên cô ấy, phải không?” anh nói, giọng đồng cảm.

Anh đọc vị cô quá chuẩn. “Sao anh biết?”

“Cũng có thể là do việc em quý mến cái gia đình điên rồ của anh biết bao nhiêu.”

Cô không thể ngăn một nụ cười. “Đúng, em quí gia đình anh.”

“Thế sao em không cố gắng dành thêm thời gian với Renata?”

Bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy em họ mình với chồng con, Sara cảm thấy phát rầu. Trước đây, cô không biết chắc cái cảm giác u buồn ấy từ đâu tới. Nhưng giờ thì cô nhận ra rằng, nỗi buồn của cô nảy sinh khi ngắm nhìn hạnh phúc của cô em họ và cuộc sống gia đình mà cô không bao giờ có vì một những con đường mà cô cố ý chọn.

Những sự lựa chọn có ý nghĩa. Cô tự nhắc mình.

“Anh đúng đấy. Em nên dành nhiều thời gian với cô ấy hơn.” Sara nói với Rafe.

Kết thúc chủ đề, cô đứng lên và đi vào nhà.

Rafe để Sara đi. Vì một lý do nào đó, chủ đề cô em họ lấy chồng hạnh phúc làm cô bận tâm. Anh không bao giờ có ý làm cô buồn bực, nhưng cũng không bác bỏ là anh vui vì có một chỗ mẻ trên bộ áo giáp mà cô mang chống lại những kết thúc có hậu mãi mãi.


Điện thoại cầm tay của anh reo. Anh lấy nó ra khỏi túi, nhìn xem ai gọi và rên lên. “Chào cô Vi.” Anh nói qua hàm răng nghiến chặt.

“Chào cưng. Rafe, ông ấy lại chuồn ra ngoài rồi!”

Anh không phải hỏi xem bà cô muốn ám chỉ ai. Đầu anh bắt đầu quay cuồng, và anh nhéo sống mũi mình trong cơn cáu kỉnh.

“Cô Vi ơi. Cháu đã gửi email cho cô bức ảnh xe hơi của chú ở trước nhà của Jonah đêm qua. Và cháu bảo chú ấy đi về nhà và làm lành với cô mà. Chú ấy có làm vậy không?”

Bà cô sụt sịt rất to trong điện thoại. “Cô còn ngủ đêm qua và sáng nay. Nhưng ông ấy đi làm về với tâm trạng thế nào ấy, không nói một lời trong suốt bữa tối. Ông ấy gần như chẳng ăn tí manicotti nào! Và sau đó ông ấy bảo phải đi ra ngoài. Ông ấy cũng chẳng bảo là đi đâu. Cứ thế là đi thôi!”

Thế đấy. Rafe cảm thấy quá đủ với mấy cái trò của Pirro rồi. “Cháu sẽ lo vụ này, cô Vi.”

Vài phút sau, anh và Sara lại một lần nữa lái xe quanh thị trấn để tìm cái xe của Pirro.

“Anh có nghĩ là chú ấy đi đánh bài không?” Sara hỏi.

“Anh chẳng biết chú ấy làm gì, nhưng rõ ràng là chú ấy che giấu điều gì đó, và anh sẽ tìm ra gốc rễ dù là chuyện gì đi nữa.”

Trừ một điều là lần này không thấy xe của Pirro ở trước bất kỳ ngôi nhà của ai có chân trong hội poker của ông, và một cảm giác khó chịu rõ rệt dâng lên trong Rafe.

“Giờ mình làm gì hả anh?” Sara hỏi.

Rafe quay đầu xe và đi về phía nhà cô Vi. “Giờ thì chúng ta sẽ chờ chú ấy về nhà và tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra một lần cho xong.”

Ơn trời, họ chẳng phải đợi lâu. Một lúc sau, xe của Pirro rẽ vào lối vào nhà. Lúc ấy đêm đã khuya, cũng còn đủ sớm để Pirro đi chơi bình thường đâu đó, nhưng chắc hẳn ông sẽ nói với vợ về những điều ấy.

Rafe mở cửa xe và ra hiệu cho Sara đi cùng. “Lần trước anh kêu gọi chú ấy nói chuyện đàn ông với nhau. Lần này cả hai chúng mình có thể tra hỏi ông ấy.” Rafe thì thầm.

“Chú Pirro!” Rafe gọi ông già trước khi ông kịp đi vào nhà.

“Rafe! Cháu làm chú giật cả mình.” Ông già đưa tay ôm ngực. “Cháu làm gì ở đây?

“Chúng ta sẽ nói chuyện, và lần này thì chú không thể ngăn cháu được đâu.”

Rafe chờ đợi Pirro ho hắng, chặc lưỡi trong khi cố gắng tìm một lý do đáng tin cậy.

“Cháu nói đúng đấy.” Thay vào đó Pirro nói. “Chú không thể làm việc này một mình được đâu.”

Ngạc nhiên Rafe hết nhìn Pirro lại nhìn Sara.

Cô nhún vai, như muốn bảo cô cũng ngạc nhiên không kém. “Chú có muốn vào nhà không?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Cớm tốt, cớm xấu. Họ chơi cái trò cũ rích này tốt quá.


“Cháu là một cô gái dễ thương.” Pirro nói, rồi quay sang Rafe. “Cô ấy dễ thương quá. Cố mà giữ lấy cô ấy nhé.”

Rafe lắc đầu, biết rằng ông già sẽ chuồn mất nếu anh để ông làm vậy. “Chú có muốn mình vào nhà nói chuyện không?”

“Không đâu!” Pirro xua tay. “Chú không muốn Vivian biết gì về chuyện này. Bà ấy cũng đủ buồn bực lắm rồi, và chuyện này chỉ tổ đẩy bà ấy đến bờ vực mà thôi.” Ông hít một hơi thở sâu, đầy đọa.

Một vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt ông nói với Rafe là ông thực sự đau khổ. “Có chuyện gì xảy ra hả chú? Nói cho bọn cháu nghe nào.”

“Biết đâu bọn cháu có thể giúp chú.” Sara nói.

“Chú cũng hy vọng là thế bởi chú cũng cùng đường rồi. Làm sao mà một cử chỉ tốt bụng đơn giản lại có thể dẫn đến chuyện như thế này cơ chứ?”

Rafe đặt một tay lên vai Pirro. “Tại sao chú không kể rõ đầu đuôi.” Có thể sau đó anh có khả năng hiểu rõ mọi vấn đề.

“Rồi, được rồi. Cháu biết đấy, khi chú cưới cô của cháu, chú phát hiện ra là ấy... biết nói tế nhị thế nào được nhỉ?”

Rafe nháy mắt, biết ngay câu chuyện này sẽ đi về đâu. “Chú cứ nói nhanh lên và tiếp tục đi.”

“Vivian của chú không biết thế nào là thỏa mãn. Phải có một người đàn ông thực sự mới có thể theo kịp bà ấy. Chú sợ là chú có thể làm bà ấy thất vọng, và chú nói chuyện với bác sĩ, ông ấy cho chú ít thuốc Viagra.”

Má Rafe nóng bừng lên. Anh thật sự chẳng muốn một cuộc đối thoại thế này với chồng của cô mình.

“Chú tiếp tục đi.” Sara nói, khuyến khích ông và lờ đi những yếu tố ngượng ngùng.

“Thuốc công hiệu, nhưng chú không thể nào dùng đơn thuốc thông thường. Ý chú là, cháu có thể tưởng tượng nếu Gertude ở hiệu thuốc biết được chuyện như thế này?” Ông già rùng mình. “Một người bạn chú nói với chú là ông ấy có một người bạn, người này lại có người quen có khả năng tiếp cận nguồn cung cấp vô hạn ở Canada. Ông ấy giới thiệu cho chú làm quen, và ngay sau đó chú... thành quen đi bất cứ khi nào chú cần phải vậy.”

Rafe nhớ lại những lời nhận xét bên ngoài hiệu cắt tóc và nhận ra anh đã đúng về việc Pirro dùng Viagra. “Nhưng việc ấy thì có liên quan gì đến chuyện chú chuồn ra ngoài vào những giờ giấc kỳ quặc?” Rafe hỏi, khó chịu tăng lên tỷ lệ thuận với sự gia tăng của những thông tin vô ích. Anh ước sao Pirro đi vào vấn đề.

“Chú sắp nói đến đấy mà!”

“Chú cứ bình tĩnh.” Sara nói, nhìn Rafe vẻ cảnh cáo.

“Chú kể bí mật nhỏ này của mình với mấy ông trong hội đánh poker và họ nhờ chú cung cấp cho cả họ nữa. Thế là chú liên hệ với người kia, và sau đó bọn chú có lệ. Chú sẽ gặp người đó để đặt hàng và lấy thuốc.”

Rafe nhướn mày. “Và đó là những lúc chú trốn vợ mình đi đấy ạ?”

Pirro gật đầu. “Đúng thế và đôi khi mấy ông lại hẹn gặp riêng chú để lấy hàng và đặt thuốc. Hoặc là họ không muốn mấy ông kia biết là họ cũng dùng thuốc, hoặc là họ sợ ở nhà nghe thấy. Hơn nữa, họ tin cho nhau và lượng khách hàng của chú tăng lên.”

“Chú buôn bán Viagra Canada. Và đó là điều làm chú bực mình à?” Rafe hỏi, kinh ngạc.

“Chưa hết.” Pirro chọc tay vào túi và đổi chân liên tục.

“Chú đã qua một chặng đường dài rồi.” Sara nói, giọng cô nghe dễ chịu. “Chú hãy nói nốt cho bọn cháu nghe đi.”

“Hai gã đàn ông tiếp cận chú ở lễ hội và nói với chú họ muốn tiếp cận với người cấp hàng của chú để hai gã có thể buôn lậu ma túy thực sự từ đây lên Manhattan trong những chiếc xe tải của Spicy Secret.” Pirro nói, giọng vỡ ra. “Chú đã nói không, tất nhiên rồi. Chú đâu phải dân buôn ma túy lậu.”

Rafe đồ rằng giờ chẳng phải lúc tranh luận ngữ nghĩa. “Vậy...”

“Đầu tiên là quầy bánh của Angel bị cháy, và rồi họ nói thẳng rằng họ sẽ làm hại gia đình chú nếu như chú không hợp tác, vậy là chú nhận lời. Dù sao chú cũng trì hoãn được một thời gian. Chú nói với hai gã đó là chú không gặp được người cấp hàng cho tới tận kỳ hẹn tới, dĩ nhiên đấy là nói dối. Hai gã đã đến tìm chú và nói chú còn đến thứ Sáu để bắt đầu giao dịch. Nếu không thì...”

Rafe tự hỏi làm sao mà một ông già đơn giản như ông lại có thể liên quan đến một chuyện nguy hiểm như vậy.


“Chú đã làm đúng và kể lại cho bọn cháu.” Sara nói để ông chú yên tâm. “Cháu và Rafe sẽ lên một kế hoạch.”

“Bọn chúng nói sẽ rất tiếc nếu phải làm tổn thương con bé, nhưng chú không nghĩ sẽ quá khó đối với Biff và Todd để gạt anh trai cháu ra. Chú xin lỗi!” Pirro run lên khi nói.

“Biff và Todd là dân buôn bán ma túy ư?” Giọng của Sara vang lên trong đêm.

“Shh!” Rafe nhắc cô. “Chú ơi, đúng là chú sa lầy rồi.” anh nói với

Pirro trong như một ông lão già và khổ sở, bắt gặp cái nhìn tức giận của Rafe. “Chú đã nói là chú xin lỗi mà!”

“Đáng ra chú phải nói với cháu ngay từ trước.”

“Và để cháu nhìn chú như bây giờ phải không? Ban đầu chú đã nghĩ là chú có thể nói không và bọn chúng sẽ bỏ đi.”

Trời đất, ông già thật ngây thơ, Rafe nghĩ.

“Và sau đó chú nghĩ rằng có thể cầm chân bọn chúng đủ lâu để nghĩ ra một kế gì đó. Nhưng cái chính là chú sợ cháu sẽ tống chú vào tù, và cháu thử nghĩ xem chú sẽ thọ được bao lâu với một bạn tù tên là Mặt sẹo?”

Rafe liếc nhìn bầu trời đêm đầy sao, khẩn cầu thêm sức mạnh. “Cháu mừng là chú đã thú thật với cháu.” Bây giờ thì anh phải đi đến một kế hoạch. “Hôm nay là thứ Ba. Chúng ta có bốn ngày.”

Sara đặt một tay lên vai Pirro. “Giờ thì chú chẳng thể làm gì thêm được nữa. Sao chú không vào nhà và nghỉ một chút đi?”

“Và nhân tiện để làm cô Vi yên tâm luôn.” Rafe nói. “Chúng cháu sẽ liên lạc với chú.”

“Cám ơn cháu!” Và không nói không rằng, Pirro lao vào vòng tay của Rafe.

Rafe vỗ vỗ vào lưng ông già một cách vụng về. “Chúng ta sẽ có cách.” Anh hứa với ông già.

Anh và Sara đưa mắt nhìn nhau. Cô nghiêng đầu, kín đáo ra hiệu để anh biết cô đã có một ý tưởng. Anh không ngạc nhiên là cô nhanh chóng nghĩ ra một cái gì đó, và, không phải là lần đầu, anh vô cùng vui sướng vì có cô ở đây.

Trở lại nhà của Rafe, Sara gọi điện cho chú cô, Jack, người này không phải chú ruột cô mà là một người bạn của cha cô từ những ngày còn học ở học viện cảnh sát. Chú Jack là một sĩ quan của DEA đã nghỉ hưu và vẫn còn những mối quan hệ trong Cơ quan chống tội phạm ma túy và có thể nói cho cô biết cô có thể liên hệ với ai đgiúp đỡ.

Cô ngắt điện thoại di động của Rafe và đi vào bếp nơi Rafe đang rót cho mình một ly rượu Scotch lớn.

Cô không trách anh.

“Anh ổn không?” Cô hỏi.

Anh gật đầu. “Anh không thể tin là Pirro lại cung cấp Viagra cho đám trung niên ở thị trấn này.” Anh lắc đầu.

Sara cười lớn. “Chú ấy không phải tay vừa, nhưng em thực sự tin là chú ấy có ý định tốt.”

“Em có liên lạc được với bạn của bố em không?”

“Em có để lại tin nhắn cho chú Jack và nói là có việc khẩn. Chú ấy sẽ điện thoại vào máy di động của anh khi nào chú ấy nhận được tin nhắn.”

“Cám ơn em. Bây giờ mọi chuyện đã vào guồng, hãy thử nghe máy nhận tin nhắn của anh.” Rafe nhấn nút máy trả lời tự động trên mặt bếp. “Sara, Coop đây. Em đã để lại số máy này để liên lạc trong trường hợp khẩn cấp. Có việc khẩn đây. Gọi ngay cho anh.”

Bíp.

Một tin nhắn khác tiếp theo ngay. “Đội trưởng Hodges đây. Gọi tôi ngay.” Ông gầm gừ.

Sara rên rỉ. Rafe đồng tình. Theo như mọi việc đã xảy ra ngày hôm nay, cả hai tin nhắn này chẳng thể là tin lành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui