Đồ Cổ Xuống Núi

Cầm giấy kiểm tra sức khỏe, nghe bác sĩ trước mặt không ngừng thán phục cùng suy đoán nguyên nhân thân thể ông trở nên khỏe mạnh, biểu tình Vệ Thiên Di có chút hoảng hốt, không biết mình nên cao hứng hay mất hứng nữa.

Thật ra thì trước đó ông cũng cảm giác được có chút không đúng, gần nhất mỗi ngày ông đều quát tháo ỏm ỏi, sống không còn gì luyến tiếc. Vợ ông càng lúc càng tự nhiên chiếp đãi khuê mật cùng bạn bè khuê mật giới thiệu tới vườn uống trà, đứa con nhỏ thì chẳng biết vì cái gì cứ rảnh rỗi là thường xuyên chạy ra bắt thang lau tấm bia đá chó má kia, đứa con lớn thì ngôn hành cử chỉ giống hệt như một kẻ tâm thần bị kích thích, còn có một đám hàng xóm không biết vì cái gì cứ chạy tới nhà ông thắp hương thắp nhang búa xua.

Mỗi ngày ra ra vào vào nhìn thấy mấy thứ này, Vệ Thiên Di cảm thấy ngay giây tiếp theo mình sẽ nổ tung vì tức giận, theo lý thì cứ tức tối mãi như vậy thì thần kinh phải suy yếu mới đúng, thế nhưng không quản nội tâm sôi trào lửa giận cỡ nào cũng không hề bị cơn mất ngủ hành hạ, đầu vừa dính gối là ngủ, có khi còn nằm mộng đẹp, sau khi tỉnh lại thì tràn đầy tinh thần tiếp tục nghênh đón một ngày mới buồn bực.

Không biết vì cái gì, lúc này Vệ Thiên Di mơ hồ cảm thấy tác dụng lớn nhất của việc cải thiện thân thể chính là để ông vẫn bình an khỏe khoắn khi mỗi ngày đều quanh quẩn bên bờ vực phẫn nộ tới muốn chết...

Thế nhưng như đã nói, người có sự nghiệp cùng tài sản tích lũy đến mức như ông thì thứ trước kia ông vẫn luôn khát sao chính là một thân thể khỏe mạnh. Nhóm đồng bạn hợp tác trên thương trường của ông sau khi vào tuổi trung niên cũng bắt đầu tiếp xúc với dưỡng sinh, thế nhưng không quản bồi bổ cỡ nào, ít nhiều cũng có chút mệt mỏi suy yếu, vì thế trong nhóm xã giao của các ông chủ, câu nói thường nghe nhất là có mạng kiếm tiền nhưng không có mạng sài. Nếu bây giờ ông kể nội tâm phức tạp trong lòng mình cho đám người kia thì chỉ sợ sẽ bị đánh một trận.

Cho... cho nên xét ra thì nên cao hứng đúng không?

Vệ Thiên Di phức tạp tự nhủ bản thân tiếp nhận sự thật này.

****

Nam cao gầy cách đó không xa cảm thấy cực kỳ khó giải quyết, kỳ thực đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống không có cách nào ra tay như vậy, chẳng lẽ thật sự không có cách nào công kích nội bộ Vệ gia sao?

Cố tình sau lưng lại còn hai đứa sư đệ béo cùng mặt rỗ xí xô xí xào...

"Tuổi tác hai người này cũng xấp xỉ sư phụ mà cư nhiên khỏe như vậy, đúng là cùng là người nhưng khác mệnh a."

"Hay là đừng đánh nữa, trở về nói cho sư phụ nghe, để sư phụ cũng tới thỉnh giáo kinh nghiệm dưỡng sinh của bọn họ a."

"Aiz, chúng ta làm pháp không bằng người ta, tài nghệ truyền giáo cũng bình thường, sao bây giờ ngay cả vấn đề bảo dưỡng cũng tệ hơn chứ?"


Nam cao gầy giận tới nổi gân xanh, thật sự nhịn không nổi nữa, chỉ muốn hai đứa sư đệ này câm miệng, tay hắn đã bắt đầu run run, lúc này sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng gọi dò xét: "Khánh, Khánh tiên sinh?"

Nam cao gầy theo bản năng quay đầu, thấy người trẻ tuổi đứng phía sau, hắn suy nghĩ một lúc mới nhớ ra đối phương là ai: "Hình tiên sinh?"

Hình Khải ngoài ý muốn nói: "Thật sự là ngài a?"

Trước kia có một đoạn thời gian vận khí Hình gia không tốt, công ty bị ảnh hưởng rất lớn, trưởng bối cũng lần lượt bị bệnh, hỏi thật nhiều đạo quan miếu thờ nhưng không ai chịu ra tay hỗ trợ giải quyết, sau đó được giới thiệu tới Tân Nam mời cao nhân về chuyển vị trí mộ tổ tiên mới chuyển biến tốt. Khi ấy Hình Khải được người nhà dẫn theo tham dự pháp sự nên nhớ người nam cao gầy gọi là Khánh Lộc này chính là một trong số đồ đệ mà vị đạo trưởng lợi hại kia dẫn theo.

Hình Khải nhận ra Khánh Lộc, lập tức hỏi thăm: "Khánh tiên sinh ở đây, lẽ nào Bàng đại sư cũng tới đế đô?"

Nam cao gầy trầm mặc một chút, hắn nhớ người này trước kia gặp phải tình huống mộ tổ chảy lục thủy, mộ tổ chảy lục thủy cùng tỏa thanh yên là hai tình huống khác biệt, cái trước là biểu hiện hậu nhân không thích âm đức, khi ấy sư phụ tốn khí lực rất lớn, còn phải dùng chiêu thức đặc biệt mới không cần nói nhà đối phương đừng tiếp tục làm chuyện ác nữa. Bất quá mặc dù tạm thời giải quyết nhưng sư phụ vẫn nhắc nhở đám đồ đệ bọn họ sau này không nên lui tới với người nhà này nhiều, sẽ bị xui xẻo lây.

Vì thế hắn cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ lắc đầu: "Sư phụ không ở đây."

Trên người vợ chồng Vệ Thiên Di tựa hồ không có thóp nào để nắm, vì không muốn tiếp tục mất mặt trước mặt sư đệ, hắn chỉ có thể lựa chọn rời đi. Thế nhưng hắn thật sự nuốt không trôi cơn giận này, thầm nghĩ nếu thật sự không thể câu hồn thành công thì làm một tràng pháp sự nguyền rủa nhà này gặp vận rủi, kết quả còn chưa rời đi đã nghe Hình Khải ô một tiếng, nhìn về phía vợ chồng Vệ Thiên Di ở phía sau mình: "Chú Vệ, dì Thư? Sao hai người lại ở đây?"

Nam cao gầy lập tức dừng bước, ánh mắt sâu thăm thẳm.... đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt.

***

Trên đường trở về tâm tình Vệ Thiên Di rất phức tạp, vẫn luôn liếc nhìn chiếc xe ở phía sau, một mặt bực bội, một mặt lại cảm thấy... lỡ như trên đời này thật sự có thứ khoa học không thể giải thích thì sao?

Bằng không cũng không vì Hình Khải gọi lại giới thiệu một phen liền đồng ý mời nhóm "đại sư" không biết từ đâu tới về nhà làm khách. Ông còn nhớ mấy người này vừa nãy tự dưng cản ông lại ở ngoài cổng bệnh viện, nói ông sắp gặp xúi quẩy. Theo lý thì họm nay kiểm tra sức khỏe ra kết quả như vậy, ông phải nhận định đám người này là kẻ lường gạt mới đúng, thế nhưng bây giờ thế giới quan có chút mở rộng, ông liền vô thức nghĩ nhiều hơn... mỗi ngày đều bị chọc tức muốn chết không phải chính là một loại xui xẻo sao?


Với lại Hình Khải rất nhiệt tình đề cử đối phương, vì muốn chứng minh đối phương đáng tin, thậm chí còn tiết lộ nhà mình từng hợp tác với nhóm đại sư này. Hình Khải cũng không phải người xa lạ.... là con trai lớn của anh họ, trước kia cũng rất thân thiết với đứa con trai lớn nhà ông, xét về kinh thương ở đế đô, ông cùng cha Hình Khải cũng thường xuyên hợp tác, có thể gọi là thế giao.

Vệ Thiên Di nghĩ này nghĩ nọ, càng nghĩ càng sâu, lúc này ý niệm lớn nhất trong đầu chính là.... mấy thứ quỷ quỷ thần thần mà bấy lâu nay ông không coi vào đâu kia.. chẳng lẽ là thật?

***

Phía sau, trong xe, Hình Khải hứng thú hỏi: "Khánh đại sư, ngài muốn tôi hỗ trợ giúp ngài vào Vệ gia để làm gì vậy? Có chuyện gì sao?"

Nam cao gầy thấy hắn nguyện ý hỗ trợ cũng tính là người cùng phe, mặc dù che giấu hơn phân nửa chân tướng nhưng không che giấu ý đồ của mình: "Có chút tranh chấp cần giải quyết."

Hình Khải vừa nghe vậy thì kích động tới tay run run: "Tốt! Tốt! Tốt! Đại sư, các ngài nhất định phải nắm chặc cơ hội, ít nhất cũng phải để Vệ Tây xúi quẩy một đoạn thời gian! Tôi khó khăn lắm mới thuyết phục được chú Vệ với dì Thư a!"

Sau bữa cơm bá vương bị cha đập một trận nhừ tử, nội tâm Hình Khải thực sự vừa hận lại vừa sợ Vệ Tây, hắn rất muốn trả thù nhưng lại bị bóng ma tâm lý, nghĩ tới sức chiến đấu cực kỳ phi khoa học của Vệ Tây lần trước, hắn lao tới trực diện khẳng định chỉ có phần bị đánh, cộng thêm thẻ tín dụng bị khóa làm hắn không có cách nào xã giận. Ba huynh đệ nam cao gầy xuất hiện thực sự gãi đúng chỗ ngứa, tâm tư sao có thể không kích động chứ?

Nam cao gầy cũng thực cao hứng: "Đó là tự nhiên, lần này cũng nhờ có Hình tiên sinh hỗ trợ, không ngờ cậu giỏi ăn nói như vậy, hai ba câu đã lấy được tín nhiệm của cặp vợ chồng kia."

Hình Khải cảm thấy thực kiêu ngạo, thầm ngồi thẳng người, chỉ thấy vị sư đệ béo của Khánh đại sư cười nói: "Đúng vậy, đúng là đủ thất đức, vợ chồng người ta quen biết với ông, kết quả ông chẳng chút chướng ngại tâm lý lừa gạt người ta. Quá trâu bò, nhất định là loại nhân vật phản diện chết không có chỗ chôn tốt hay thấy trong phim a."

Tâm tư phấp phới của Hình Khải nháy mắt rớt xuống đáy cốc: "..."

Người này rốt cuộc theo phe nào?


Nam cao gầy lạnh lùng quay đầu: "...câm miệng cho ta."

***

Lúc xuống xe, Hình Khải đã không còn cao hứng như mới nãy nữa, còn có chút sợ sệt nhìn người nam béo kia, sợ đối phương vừa mở miệng lại cắm dao đâm mình.

Bị đối phương châm chích như vậy, Hình Khải nhìn vợ chồng Vệ Thiên Di cũng bắt đầu có chút chột dạ, ngay sau đó nghĩ tới mấy vị cao nhân phía sau thì có lại chút tự tin, vừa tự khích lệ bản thân vừa hỏi: "Khánh đại sư, ngài có nắm chắc không?"

Nam cao gần mặt lạnh gật đầu, chỉ cần có thể vào Vệ gia, hắn tự khắc có phương pháp thi triển.

Hắn rất tự tin với thực lực của mình, nhìn cửa lớn Vệ gia gần trong gang tấc mà không hỏi cao hứng, lúc này lại bị sư đệ dè dặt lôi kéo: "Sư huynh, sư phụ bảo chúng ta bớt tiếp xúc tới lui với người Hình gia, chúng ta vốn đã cùi bắp lắm rồi, cái tên kia mặt mũi lộ rõ xúi quẩy, lỡ lây xui cho chúng ta thì sao đây?"

Nam cao gầy nhìn Hình Khải quả thực mặt xúi quẩy khập khiễng đi phía trước: "..."

Nam cao gầy nhịn không được nói: "Đừng nói nữa, có tin ta đập chết đệ không hả?"

Nam béo thầm nghĩ, sao sư huynh cứ cố chấp như vậy chứ? Trùng hợp Vệ Thừa Thù vừa về nhà, thấy cha mẹ cùng Hình Khải thì nhịn không được nhíu mày, ánh mắt quét về phía đám người lạ mặc đạo bào: "Ai đây?"

Vệ Thiên Di vẫn còn đang chìm đắm không trạng thái mê tín, lúc này thực thẹn thùng thừa nhận thế giới quan của mình đang xuất hiện dao động, hàm hồ nói: "Anh Hình của con giới thiệu vài vị đạo trưởng tới nhà xem phong thủy."

Vệ Thừa Thù: "???"

Đối mặt với biểu tình cha sao cũng điên điên như anh cả của đứa con nhỏ, Vệ Thiên Di không khỏi thẹn quá thành giận: "Biểu tình đó của con là sao?"

Vệ Thừa Thù: "...không."

Vệ Thừa Thù câm nín trở vào nhà lấy thùng sắt của mình, trong lòng lại càng khẳng định trong cái nhà này chỉ có duy nhất một mình mình là bình thường, ba sư huynh đệ nam cao gầy cùng Hình Khải nhìn Vệ Thừa Thù bắt thang sắt đặt cạnh bia đá ngoài cổng Vệ gia, sau đó xách thùng sắt leo lên thang.


Hình Khải có chút hoảng hốt: "... này, cậu làm gì vậy?"

Vệ Thừa Thù cao ngạo âm trầm xách thùng sắt nhìn xuống, tay giơ miếng giẻ lau lau chóp đỉnh bia đá: "Anh mù à?"

Hình Khải: "............"

Vệ Thiên Di vuốt mặt, quay đầu không nhìn sự tình vừa phát sinh: "Đừng hỏi, vào trong đi."

Chu quản gia nói Vệ Tây cùng hai đồ đệ vừa nãy đã ra ngoài rồi, tựa hồ muốn đón một vị quan lớn của ti tới nhà làm khách, còn là ti gì thì ông không nhớ lắm. Nam cao gầy không khỏi mừng rỡ, lập tức bảo hai sư đệ bày hương án.

Vệ Thiên Di kỳ thực vẫn có chút bài xích, thế nhưng cố tình ngay lúc này có chút nửa tin nửa ngờ nên chỉ có thể để mặc bọn họ làm gì thì làm, ông chỉ đứng ở xa xa nhìn.

Nam cao gầy nhìn một vòng quanh nhà, trong lòng lại càng tức giận hơn, con mẹ nó cả nhà chỉ thờ phụng một bức tượng thần nhỏ như cánh tay.

Nam cao gầy bi phẫn liếc nhìn hai khung chứng nhận tùy ý treo trên tường, cái đầu tiên là giấy phép kinh doanh, cái còn lại là chứng nhận gì đó, hắn cũng không quá chú ý, chỉ thấy giận lại càng giận hơn. Này rốt cuộc là đạo quan mèo ba chân gì vậy? Cho dù là nửa đường chuyển nghề cũng không thể qua loa như vậy a, hắn thực sự khó tiếp nhận mình khổ sở mấy này qua vì một đối thủ như vậy.

Nam béo cũng chú ý tới phòng ốc bố trí đơn giản của Thái Thương Tông, lẩm bẩm: "Em đã nói không phải môn phái lánh đời rồi mà, là sư huynh quá cùi bắp a..."

Nam mặt rỗ tò mò nhìn bức tượng duy nhất được cung phụng: "Này là thần tiên gì vậy, nhìn không giống tam thanh a, tôi chưa từng thấy qua? Đạo quan này không phải cũng là tà giáo chứ?"

Vừa dứt lời, nam mặt rỗ đột nhiên hoa mắt, không biết làm sao trượt chân đập mũi vào góc bàn.

Mọi người: "..."

Vệ Thiên Di ngây ngốc nhìn đạo trưởng mặt rỗ kinh hoảng bụm mũi đang ào ào chảy máu bò dậy, bắt đầu cảm thấy không đáng tin: "Đạo, đạo trưởng, cậu có ổn không?"

.o. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui