Đồ Cổ Xuống Núi

Quỷ đường ray cấp tốc xuất hiện rồi lại cấp tốc biến mất, trải qua chuyến kỳ ngộ này, chỉ sợ nó không dám xuất hiện dọa người nữa, nhân viên Thái Thương Tông cũng thật tiếc nuối. Chỉ mới chớp mắt nhóm tộc đi làm đã không thấy bóng dáng mờ ảo ngoài cửa xe đâu nữa, bọn họ bắt đầu rối rít suy đoán, có thể là vì thời tiết quá lạnh nên cửa xe có băng sương, cũng có người cho là rác bị cuốn lên rồi bắt đầu mắng chửi những kẻ vô ý thức vứt rác bừa bãi khi chờ tàu.

Bất quá cũng có người cảm thấy không đúng, hoảng hốt xoa xoa cánh tay nhìn quanh, còn hỏi đồng bạn: "Bà có cảm thấy chuyến tàu hôm nay có chút quỷ dị không, mặc dù bình thường cũng chật chội chen lấn nhưng hôm nay lại còn chật hơn nữa a, tôi cứ có cảm giác bị nhét chật ních ấy."

Đồng bạn cô không để tâm nói: "Suy nghĩ bậy bạ gì vậy, bà nghĩ nhiều quá rồi, chẳng lẽ bà tưởng trên xe có quỷ à? Ha ha!"

Cô gái kia hoảng sợ mờ mịt nhìn đám người xung quanh đã chen chúc chật kín tới mức hít thở cũng khó khăn, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự ảo giác?

Chuyến tàu khó khăn đến trạm, hành khách như ong vỡ tổ chen ra ngoài trạm, một làn gió không biết từ đâu theo làn sóng người từ toa tàu thổi ra làm đám người cóng tới nhe răng trợn mắt.

Cô gái kia vẫn cứ lo lắng suy tư, cảm thấy không đúng: "Tôi thật sự cảm thấy toa tàu có chút cổ quái a!"

Bạn của cô nàng bị chen lấn tới ngu cả người, liều mạng bảo hộ đôi giày cao gót suýt chút nữa đã bị người ta giẫm đạp rớt mất, vừa lau mồ hôi vừa khóc lóc kể lể: "Chị em gái của tôi ơi, bà tỉnh táo lại nhìn người bên cạnh chúng ta đi. Làm gì có quỷ bon chen theo đám người chúng ta vất vả khổ sở chen chúc trên chuyến tàu cao điểm ban sáng chứ, bọn họ nghĩ không thông à?"

Cùng lúc đó, nhóm nhân viên quỷ của Thái Thương Tông cơ hồ cũng hít thở khó khăn đứng gần đài ngắm trăng mà sợ hãi, ánh mắt đờ đẫn...

"Trời ạ, giờ cao điểm ở đế đô đáng sợ quá!"

"Tôi chết mười mấy năm không cần hô hấp nữa, bây giờ cảm thấy bản thân sắp thở không nổi, thật sự làm người ta hoài niệm thanh xuân a."

"Người sống thực không dễ dàng, mỗi ngày đều phải chen chúc như vậy để đi làm. Trước khi đầu thai, tôi không muốn đi tàu ngầm thêm lần nào nữa đâu."

Nhóm nhân viên yêu tinh của công ty đại diện chứng kiến toàn bộ quá trình than vãn của hai bên người quỷ: "........."

*****


Sau khi xuống tàu Đoàn Kết Nghĩa cũng ỉu xìu như vừa bệnh nặng một trận, duy chỉ có Vệ Tây được Sóc Tông che chở nên suốt hành trình sau đó không bị đám người trên toa tàu chen lấn nữa.

Nhân viên quỷ bên cạnh vẫn ầm ĩ nghị luận...

"Nhét cũng quá nhiều người rồi đi, tôi thấy ít nhất cũng mấy ngàn người ấy, tôi làm quỷ mà còn chịu không nổi, sao người sống có thể nhẫn nại nổi nhỉ?"

Có người chết khá muộn, đã quen với tình trạng chật vật quen thuộc này ở nhân gian giải thích cho đồng nghiệp của mình: "Bọn họ cũng không thích thú gì, nhưng giá thuê phòng ở đế đô rất đắt nên đại đa số mọi người chỉ có thể ở ngoài vùng ngoại ô, không đi tàu điện ngầm thì làm sao đi làm được. Tàu điện ngầm mặc dù hơi chen chúc chật chội nhưng không sợ kẹt xe, đổi thành xe buýt hay tự lái xe thì không chỉ kẹt xe mà còn bị trừ lương vì tới muộn."

Nhân viên quỷ nghe vậy thì thực đồng tình: "Thật cực khổ..."

Lại thay đổi suy nghĩ một chút, công ty bọn họ không chỉ cung cấp nhà trọ mà địa điểm nhà trọ còn nằm ở ngay trung tâm thành phố, xung quanh có trung tâm thương mại, đi lại thuận lợi, muốn đi đâu thì đi đó, đãi ngộ so với tộc đi làm bình thường có thể nói là chênh lệch một trời một mực, thực sự cảm động rơi nước mắt.

"Phúc lợi của công ty chúng ta thật tốt."

"Chứ còn gì nữa, khoảnh khắc bị nhồi nhét trên tàu điện, tôi đã thề sẽ vĩnh viễn làm việc ở công ty chúng ta!"

Mắt thấy lòng trung thành của nhân viên nhà mình nâng cao, Vệ Tây liền cảm khái với nhị đồ đệ nhà mình: "Sư huynh con nói không sai, hoạt động tập thể quả nhiên có thể khích lệ tinh thần nhân viên, sau này chúng ta phải thường xuyên tổ chức mới được."

Nhị đồ đệ đút tay trong túi áo nhìn cậu: "........."

Đoàn Kết Nghĩa đột nhiên kinh hoảng la lên: "Sư phụ! Cảm ứng họa sát thân lại xuất hiện nữa rồi!"

***


Vườn thú hoang dã quốc gia ở ngoại thành đế đô chiếm cứ diện tích rất lớn, từ từ xa xa nhóm tinh quái trong đội ngũ đã bắt đầu kích động, mơ hồ nhìn thấy tường vây ở xa xa mà mắt trái viết chữ "quỳ bái", mắt phải viết "thánh địa".

Đây chính là chỗ ở mà bọn họ tâm tâm niệm niệm nhưng chỉ vì phẩm loại là loài bản xứ bình thường, huyết thống không đủ quý giá để tiến vào.

Sau khi vào cổng được phát bản đồ phân khu triểm lãm thì lập tức cảm thán...

Chồn sóc tinh: "Aiz thật là, cái con cầy meerkat này dáng dấp cũng có dễ nhìn hơn tôi đâu, dựa vào cái gì nó có thể ở trong này chứ?" (chồn sóc tinh chính là hoàng thử lang nha)

Gà núi tinh: "Hừ, chim công có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, chỉ là có đuôi dài một chút mà thôi, nó có thể bay cao bằng tôi à?"

Thế nhưng làm nhóm tinh quái hâm mộ không thể nghi ngờ chính là gấu trúc, khu triển lãm của gấu trúc không chỉ lớn mà còn ở vị trí trung tâm vườn thú, có thể nói là chúng tinh phủng nguyệt, rạng rỡ vô hạn.

Nhóm tinh quái ghen tị tới đỏ mắt, đó chính là đãi ngộ của quốc bảo, rõ rõ rành rành là quan n đại a!

Hôm nay du khách tới vườn thú may mắn được bắt gặp rất nhiều hình ảnh quỷ dị, tỷ như một nhóm trai xinh gái đẹp khí chất thoát tục tức giận bất bình đứng bên ngoài khu triển lãm bắt bẻ con gấu trúc bên trong...

"Hừ, cũng chẳng dễ nhìn mấy a, bụng béo sắp thành quả bóng luôn rồi."

"Hơn nữa nhìn nó kìa, nằm ì một chỗ ra đó gặm trúc, nhiều người vây xem nhìn nó, tâng bốc nó, thế mà nó chẳng chịu đứng dậy chào hỏi cám ơn hay biểu diễn tài nghệ gì cả."

"Đúng vậy, phẩm đức nghề nghệ đúng là quá kém."


Nhóm du khách: "..."

Gấu mèo đang gặm trúc trong khu triển lãm: "..."

Gấu mèo lặng lẽ bò dậy đổi thành tư thế đưa lưng về phía mọi người rồi tiếp tục gặm trúc, không thèm để tâm tới nhóm đồng hành muốn tới phá quán bên kia.

Nhóm tinh quái thấy vậy thì lại càng tức giận hơn: "Nó còn làm cao nữa kìa? Đúng là bị cưng chìu riết thành hư mà!"

Gấu trúc: "..."

Quản lý đâu rồi? Xử lý cái đám này được không vậy?

Đám bên này làm du khách cảm thấy đám thần kinh này có chút om sòm mà thôi, bên khu triển lãm động vật Nam Mỹ mới thật sự làm người ta khó hiểu.

Vài cô gái đứng trước khu triển lãm lợn Peccary Gran Chaco lặng lẽ chú ý tới một vị du khách trẻ tuổi ở bên cạnh.

Vị du khách này tuy làn da hơi đen một chút nhưng dáng dấp thật sự rất tuấn tú, đường nét gương mặt rõ ràng, thân mình cao lớn cường tráng, đuôi tóc uốn cong tùy ý, cả người tỏa ra mị lực dã lính khá hấp dẫn, thật sự là soái ca khó gặp trong đám người.

Các cô gái nhìn mà đỏ mặt tim đập không dám tới gần, chỉ ngượng ngùng nói với nhau: "Bà đi đi, thử xem có hỏi được wechat không."

"Bà đi đi, bà đi đi mà."

Mấy cô gái cứ đẩy tới đẩy lui mà không ai dám tiến tới, vì thế không còn cách nào khác là tiếp tục lưu lại nhìn lén soái ca này, nhìn một hồi thì cảm thấy có chút không đúng...

"Cũng hơn nửa tiếng rồi, sao ảnh vẫn chưa đi vậy?"

Lúc này du khách đi ngang qua cũng phát hiện chàng trai có ngoại hình bắt mắt này, liền xì xào thì thầm với nhau: "Sao cậu trai này vẫn còn ở đây vậy? Lúc tôi mới vào vườn thú thì cậu ta đã ở đây rồi, cũng hơn hai tiếng rồi đi?"


Hơn hai tiếng?!

Mấy cô gái nghe vậy thì sửng sốt, bọn họ tới vườn thú cũng chỉ cưỡi ngựa ngắm hoa dạo chơi một chút mà thôi, ngay cả khu gấu trúc cũng chỉ ngây người tầm hai mươi phút mà thôi, thế mà soái ca này cư nhiên ở đây xem hơn hai tiếng! Này cũng quá kỳ quái đi!

Vì thế bọn họ liền quan sát cẩn thận hơn, lúc này mới phát hiện đối phương thực sự rất chuyên chú, chân như mọc rễ, ánh mắt sâu thẳm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khu triển lãm.

Có... có đẹp mắt đến vậy không?

Mọi người nhịn không được nương theo tầm mắt chàng trai nhìn vào khu triển lãm, con lợn Peccary Gran Chaco nghe nói nhập về từ Mỹ đang lười biếng nằm dài phơi nắng, thật lâu vẫn không thay đổi tư thế.

Cái này... mặc dù có chút không giống nhưng không phải cũng chỉ là một con heo rừng bình thường thôi sao?

Mọi người thật sự không hiểu được, nhưng người nam nhân bên kia thật sự rất chuyên chú, mỗi khi lợn Peccary Gran Chaco thỉnh thoảng động động móng một chút hoặc chép chép miệng lầm bầm gì đó, người này sẽ hơi nghiêng người tới trước, ánh mắt cũng trở nên nóng rực.

Ánh mắt kia giống hệt như tràn đầy tình yêu tha thiết cuồng nhiệt vậy, nhìn mà mấy cô gái đỏ mặt tim đập không thôi, mặc dù không phải đối phương nhìn mình nhưng vẫn cảm thấy thẹn thùng.

Chú nai con nhảy loạn choạng trong lòng, các cô gái thầm suy đoán, có thể ngây ngốc suốt hai tiếng không rời đi, chàng trai này có lẽ có nội tâm mềm mại hoàn toàn trái ngược với diện mạo đầy dã tính bên ngoài.

Nhất thời lại càng yêu thích hơn nữa.

Heo rừng tinh hồn nhiên không hề cảm giác chính mình bị bao vây trong một rừng ánh mắt tán thưởng, ánh mắt từ đầu tới cuối chỉ tập trung trên người con lợn Peccary Gran Chaco đang nằm phơi nắng trước mặt, ánh mắt nóng bỏng tới mức cơ hồ sắp trào ra dung nham...

Cái bụng tròn tĩnh biết bao... lông mao thô cứng biết bao... làn da ngăm đen biết bao.. móng vuốt thon dài biết bao...

A! Thật sự muốn cùng cùng nàng giao... phối!

.*. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui