Đồ Cổ Xuống Núi

Đoàn Kết Nghĩa thực sự không biết làm sao giải thích vấn đề này với sư phụ, sau một phen lúng túng thì cảm thấy mình tiếp tục vẽ bùa có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn.

Vệ Thừa Thù khó hiểu bị hỏi ra lời trong lòng, sau đó vẫn phải tiếp tục ngồi trên thang lau chùi bia đá, nhìn biểu tình "môn nhân của mình thực lười biếng" của Vệ Tây thì biểu tình của Vệ Thừa Thù lại càng u ám hơn trước, Thư Uyển Dung cũng từ trạng thái hưng phấn quay trở về uể oải, trơ mắt nhìn tín đồ trung thành của Thái Thương Tông là Triệu Lương chỉ huy nhân công đặt lư hương ở vị trí Vệ Tây muốn.

Bên cạnh cánh cổng là một cái bia đá hổng lồ, bên cạnh bia đá lại là một cái lư hương thật lớn, nhìn thế nào cũng thực kỳ quái, Thư Uyển Dung thực sự muốn khóc, chẳng lẽ sau này nhà mình sẽ có hương khói lượn lờ sao?

Triệu Lương đã quyết định quyên lư hương, đoạn thời gian này cũng học hỏi không ít tri thức, biết mỗi tông môn thờ phụng thần tiên khác nhau, vì thế liền thuận miệng hỏi Vệ Tây: "Tiểu Tây, tông môn con cung phụng vị thần tiên nào vậy? Lư hương chú quyên rồi, có cần thuận tiện thỉnh tượng tôn thần luôn không?"

Thư Uyển Dung nghe lời này thì kinh hoảng tới nghẹt thở, cũng may Vệ Tây đã từ chối ý tốt của Triệu Lương trước khi bà treo cổ tự sát: "Không cần, ở bên ngoài không tìm được tượng thích hợp."

Chỉ thấy sau khi từ chối, Vệ Tây lôi một tấm bùa ra đọc chú dẫn hỏa rồi ném vào trong lư.

Lúc Vệ Tây dẫn hỏa, Sóc Tông nhìn thấy nội dung trên giấy, liền trầm mặc hỏi: "Này là ngày sinh tháng đẻ à?"

Ngày sinh của ai? Của Vệ Tây sao? Theo lý thì không cung phụng thần mà đốt ngày sinh tháng đẻ của mình cũng được, dù sao cũng là tín ngưỡng của tín đồ, trước kia còn có thần tiên dùng cách này để lên chức...

Vệ Tây đốt tờ giấy kia xong thì vui vẻ vỗ tay, cằm cũng hơi nâng lên, dáng vẻ như đắc ý nói với Triệu Lương: "Tốt lắm, đây là Đắc Đạo Thiên Tôn, tổ sư gia của phái chúng ta, nếu ông quyên lư hương thì nén nhang đầu do ông đốt đi."

Sóc Tông: "??"

Anh lục lọi ký ức thì không nhớ ra vị tôn thần tinh túc nào có tên là Đắc Đạo Thiên Tôn, bất quá Triệu Lương là dân gà mờ, nghe vậy liền vừa mừng vừa sợ: "Vậy thì tốt quá!"

Bình thường sau khi mua lư hương phải tới thần miếu đạo quan mua chút hương tro được làm phép, bất quá Triệu Lương quên mất, sau khi đốt hương thấy lư hương trống rỗng thì hỏi Vệ Tây: "Chú quên mua tro rồi... đốt ngang xong sao cắm được đây?"

Người ta hay nói là cây ngang đầu tiên nếu cắm không tốt, hoặc đốt không cháy hết thì sẽ chọc giận các vị thần linh khó tính.

Vệ Tây thì không quá chú trọng: "Không sao, đốt xong cứ ném vào lư là được, ông ta không để ý đâu."


Triệu Lương: "..."

Triệu Lương có chút do dự, tùy tiện dâng hương như vậy cũng được sao? Hơn nữa nếu ném vào lư hương như vậy thì khẳng định không cháy hết, sẽ tắt a. Thế nhưng nhìn biểu tình bình tĩnh của Vệ Tây, Triệu Lương cảm thấy mình không hiểu rõ quy củ bằng Vệ Tây, vì thế liền chắp tay giơ nhang, thành kính xá ba lạy với lư hương.

Trước kia Triệu Lương không phải tín đồ, quả thực không biết vị Đắc Đạo Thiên Tôn mà tông môn Vệ Tây cung phụng có lai lịch thế nào, cũng không rõ phải tuân thủ quy củ gì, vì thế cứ thuận theo tâm mình cầu thần tiên phù hộ.

Nói ra cũng thực kỳ quái, vào đầu đông thời tiết rõ ràng đã giảm rất thấp, Triệu Lương vừa khấn xong thì cảm thấy một làn gió ấm thổi qua làm cả người ông ấm áp hẳn.

Triệu Lương ấm tới sửng sốt, mở mắt ra thì không phát hiện có gì đặc biệt.

Vệ Tây thấy phản ứng của ông có chút kỳ quái, liền hỏi: "Ông nhìn gì vậy?"

Triệu Lương không có kinh nghiệm dâng hương ở miếu, không có trải nghiệm để so sánh, sau khi nghĩ một chút thì lắc đầu: "Không có gì."

Đại khái chính là cảm giác bình thường khi dâng hương đi, thân thể cũng không có gì dị thường, làn gió kia thực thoải mái a.

Triệu Lương nghĩ vậy, sau khi lạy xong thì cẩn thận đặt ba cây ngang vào đáy lư hương, trong lòng có chút lo lắng không biết nhang có cháy hết được không? Nếu không cháy hết thì xui xẻo lắm a.

Nghĩ nghĩ một chút, Triệu Lương thầm nghĩ xem gần đây có đạo quan nào thích hợp hay không để chạy tới mua ít hương tro, bên kia Đoàn Kết Nghĩa nhận được một cuộc điện thoại.

Vệ Tây thấy đại đồ đệ nói vài câu liền đưa di động qua cho mình, nhỏ giọng nói: "Là Huống đại sư của Liên Đô Quang, anh ta nói có tin tức về lá bùa của chú Đàm."

À, là đại sư song tu!

Vệ Tây lập tức nghe máy, không thể sơ suất với người này được, cậu còn muốn dò la công pháp song tu của đối phương: "Huống đạo hữu, anh tìm tôi à?"


Trước đó Huống Chí Minh bị dọa tới ngượng đỏ mặt, giờ vừa nghe thấy âm thanh của Vệ Tây liền hoảng sợ, cũng không dám nói lan man, vội vàng đi thẳng vào vấn đề: "Vệ đạo hữu, tôi liên lạc với nhóm đạo hữu trong hiệp hội bản xứ tới Liên Đô Quan tìm hiểu lá bùa thế mạng kia, mấy vị đạo hữu kia nói nhìn khá giống Thiên Môn chứ không giống Phật Đạo, có lẽ là thủ bút của Tu Sinh Giáo."

Vệ Tây: "Tu Sinh Giáo?"

Cậu không rõ tông môn giáo pháp cho lắm, vì thế liền quan qua nhìn đồ đệ, đại đồ đệ Đoàn Kết Nghĩa mờ mịt, nhị đồ đệ thì biết rõ nội tình, nhíu mày giải thích: "Là một giáo phái mới xuất hiện ở khu Tây Nam, chủ yếu truyền thụ khí công cho tín đồ, không được chính phủ thừa nhận."

"Wow." Đoàn Kết Nghĩa nói: "Vậy không phải là tà giáo sao?"

"Đúng vậy." Huống Chí Minh nói: "Tụi tôi đã thông báo chuyện này cho cục cảnh sát. Cũng gọi điện báo cho Vệ đạo hữu một tiếng, để cậu không cần lo lắng nữa."

Lúc này bên kia đầu dây tựa hồ có người đang gọi Huống Chí Minh, anh dừng một chút rồi nói: "Đạo hữu chờ chút, có tín đồ tới, tôi ra xem thế nào."

Tựa hồ Huống Chí Minh chạy vào trong quan, bên kia đầu dây không ngừng truyền tới tiếng người huyên náo, mơ hồ nghe ra là tín đồ tới thắp hương, nhìn tông môn nhà mình chỉ có một tín đồ thắp hương, Vệ Tây thực hâm mộ.

Bất quá không bao lâu sau, Huống Chí Minh trò chuyện với tín đồ xong thì tiếp tục nghe máy, âm thanh có chút do dự: "Vệ đạo hữu..."

Vệ Tây: "Hửm?"

"Tín đồ này gặp phải tà sự, tới mời làm pháp sự..."

Vệ Tây thầm nghĩ, anh nói chuyện này với tôi làm gì: "Thì sao?"

"...địa chỉ ông ta nói..." Âm thanh Huống Chí Minh lại càng xoắn xuýt hơn: "Là khu nhà bên Vương Phủ Tĩnh."


Vệ Tây: "?"

Đoàn Kết Nghĩa nhớ ra, vỗ đầu nói:"Ai nha! Sư phụ, đó không phải nhà trọ nhân viên công ty chúng ta sao?"

Huống Chí Minh nghe thấy lời Đoàn Kết Nghĩa thì thực vô ngữ, nhà trọ nhân viên...

Đoàn Kết Nghĩa thực ngượng ngùng nói: "Xin lỗi xin lỗi, có thể là gần nhất bọn họ đang dọn nhà nên có hơi loạn một chút, anh cũng biết Bắc Kinh này lớn cỡ nào mà, có vài người ở xa lắm, tận Thông Châu, nhất thời không thể dọn xong ngay được. Trong thời gian thử việc tôi cho bọn họ nghỉ một tuần để dọn nhà, có bảo dọn cẩn thận để không cần đốt thêm đồ dùng trong nhà, không ngờ lại hù dọa người, thật xin lỗi a, tôi sẽ gọi điện phê bình bọn họ. Làm phiền ngài giải thích với vị tín đồ kia."

Huống Chí Minh thầm nói, tôi mà giải thích thì phỏng chừng người ta lại càng sợ hơn.... Bất quá anh có chút khó hiểu hỏi: "Đám... đám nhân viên bên cậu dọn nhà vào ban ngày à?"

Đoàn Kết Nghĩa: "A! Đương nhiên rồi, buổi tối dọn nhà lỡ như hù đám người tan tầm thì vô đạo đức quá a."

Cậu kêu hơn hai trăm con quỷ dọn tới trung tâm thành phố chẳng lẽ có đạo đức à? Huống Chí Minh ôm một bụng buồn bực nhưng không có chỗ phát tiết, âm thanh cũng ỉu xìu: "...tôi cảm thấy cậu nên hỏi lại một chút đi, vị tín đồ này gặp chuyện là vào buổi tối."

Vệ Tây nhướng mày, đám quỷ thực tập mới thu nhận có hiểu quy củ không vậy?

Sau khi tỏ ý bảo tín đồ duy nhất của tông môn lưu lại bên ngoài, Vệ Tây dẫn hai đồ đệ vào nhà gọi điện cho chú Thân, nhóm quỷ mới gia nhập đều trong thời kỳ thực tập, được phân ra các tổ do chú Thân quản lý.

Chú Thân túm mái tóc dài từ trong điện thoại bò ra ngoài, vừa nghe chuyện thì lập tức kêu oan: "Không có khả năng! Tôi chia bọn họ thành tám tổ, chuyện dọn nhà do tổ tưởng mỗi tổ quản lý, kết quả ảnh hưởng tới cống hiến mỗi quý, bọn họ rất để bụng a. Hơn nữa gần nhất bọn họ chỉ gói gém tế phẩm nhận được trước đó, mọi người vẫn chưa phân phia phòng ốc, cộng thêm vừa mới nhận việc, buổi tối tôi sẽ tự đứng lớp huấn luyện, mỗi con quỷ đều phải báo danh, không có khả năng vắng mặt."

Chú Thân bò vào điện thoại quay về phòng làm việc mang sổ điểm danh tới, Vệ Tây mở ra xem, quả nhiên giống như lời đối phương nói.

Nếu không vắng mặt, vậy buổi tối là con quỷ nào hù dọa vị tín đồ Liên Đô Quan?

"Không được!" Vệ Tây gập sổ lại, nhíu mày nghiêm túc nói: "Chuyện liên quan tới danh dự công ty chúng ta, không thể đội oan như vậy."

Vì thế Vệ Tây gọi lại cho Huống Chí Minh, tỏ ý chú Thân sẽ tự mình giải thích với đối phương.

Huống Chí Minh nghe thấy tiếng quỷ trong tai nghe truyền tới mà sửng sốt: "........."


Theo lời Vệ Tây giới thiệu thì đây là quản lý nhân sự... chức vụ bên tông môn Thái Thương Tông thực kỳ quái a...

Chú Thân là người khéo miệng, lập tức thông qua di động giải thích: "Huống đạo trưởng, công ty chúng tôi mặc dù mới thành lập nhưng quản lý nhân viên rất nghiêm khắc, nếu ngài muốn chứng cớ thì có thể đọc thông linh chú với điện thoại, sau đó tôi sẽ bò qua cho ngài xem sổ điểm danh của công ty, tuyệt đối không có người nào vắng mặt."

Bò qua... Huống Chí Minh lặng lẽ để tai nghe ra xa tai mình một chút: "Không, không cần đâu, tôi tin Vệ đạo hữu."

"Vậy thì tốt rồi." Chú Thân bật cười sặc mùi âm trầm của quỷ: "Cám ơn ngài đã tin tưởng công ty chúng tôi, chờ hôm nào rảnh rỗi tôi nhất định sẽ mời ngài uống trà."

Nghe thấy lời khách sáo của chú Thân, phút trầm mặc của Huống Chí Minh lại lâu hơn một chút.

Huống Chí Minh không còn hoài nghi công ty mình, thế nhưng Vệ Tây vẫn quyết định dẫn đồ đệ tới địa điểm kiểm tra một chút, chủ yếu nghe Huống Chí Minh nói thì tòa chung cư kia là do tín đồ Liên Đô Quang mở, có thể xem là chủ nhà của nhân viên công ty mình, trong quy tắc gây dựng sự nghiệp của Đoàn Kết Nghĩa thì cần phải giữ quan hệ tốt.

Lúc ra cửa vừa vặn gặp chú Triệu cũng đang định rời đi, chú Triệu nghe Vệ Tây muốn đi làm pháp sự thì không dám trì hoãn, cùng Vệ Tây sóng vai ra ngoài cổng.

Lúc đi Triệu Lương có liếc nhìn chiếc lư hương một chút, lập tức dừng bước.

Hử?

Trong lư hương trống rỗng, ba cây nhang ông đốt khi nãy không hề tắt nửa chừng mà đã cháy sạch.

Triệu Lương thực sự kinh ngạc, để nằm ngang như vậy mà cũng có thể cháy hết sao? Có lẽ đáp lại thắc mắc của ông, một trận gió ấm áp quen thuộc cuốn theo hương tro ập vào mặt, thổi lướt qua bờ vai.

Triệu Lương bị thổi tới thoải mái, không khỏi quay đầu nhìn theo làn hương tro bay theo hướng Vệ Tây rời đi.

Ngửi mùi hương thoang thoảng trong không khí, Triệu Lương nhịn không được thầm nghĩ, hóa ra thắp hương bái thần là cảm giác như vậy.

Nghĩ lại thì vị Đắc Đạo Thiên Tôn mà công ty Vệ Tây cung phụng mặc dù danh tiếng không lớn nhưng có thể rất linh a.

...*.... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui