Mặc dù vị nhân viên Thái Thương Tông này không quá nhiệt tình với công việc nhưng bạn bè của bà thật sự làm rất giỏi, hoàn toàn cào xới khoảng sân Vệ gia thành dáng vẻ Vệ Tây mong muốn, hiệu suất so với quỷ nịnh Mic còn cao hơn.
Sóc Tông cúi người vốc một nắm đất, linh thổ phân tán thành mảnh vụn trộn lẫn bên trong, thoạt nhìn xấu xí nhưng lại tản ra hương vị thánh khiết.
Suy nghĩ một chút, ánh mắt Sóc Tông có chút thâm trầm.
Thật ra thì rất nhiều năm trước, linh thổ cũng không phải bảo bối khan hiếm gì, ít nhất trong mắt anh là không đáng giá, vài tiên sơn đại phái lớn thậm chí còn thu thập mở ra cả một khoảng ruộng để trồng dược liệu.
Thế nhưng nay không giống xưa, sau khi thiên đạo sụp đổ, có rất nhiều quy tắc ở thế gian đã thay đổi, linh thạch linh thổ cùng vô số thiên tài địa bảo sớm đã biến mất sạch sẽ theo nhóm tông môn tu đạo cực kỳ hưng thịnh kia, tiên sơn động phủ mà bọn họ ẩn núp vì không đủ linh lực mà mất đi năng lực ẩn tàng, bại lộ trong mắt người phàm, trở thành thánh địa du lịch hút hàng nghìn du khách.
Đã như vậy, làm sao Vệ Tây có được số linh thổ này?
Sóc Tông nhìn về phía Vệ Tây, chỉ thấy Vệ Tây đã nhanh chân chạy về phòng kéo cái gùi trúc của mình ra, đưa tay lục một chút lôi ra...
Một bụi cây Vong Ưu an giấc chỉ có ở sâu trong Linh sơn...
Sóc Tông nhìn bụi Vong Ưu bị Vệ Tây đối đãi như cỏ dại, bởi vì bị đặt trong gùi quá lâu không được chăm sóc đã có chút phát khô: "..."
Vệ Tây gọi mọi người: "Nếu đã đào hố xong thì tới đây, Uyển Dung, thừa dịp bạn bà đều có ở đây, chúng ta trồng luôn cây con cho xong."
Thư Uyển Dung: "..."
Nhóm phu nhân kinh ngạc hỏi Thư Uyển Dung: "Ô? Đây chính là con lớn của bà à? Sao lại trực tiếp gọi tên bà như vậy?"
Thư Uyển Dung im lặng một chốc, khó khăn giải thích: "... nhà tôi khá bình đẳng, không để ý mấy chuyện này, mọi người đều gọi tên của nhau."
Bởi vì Vệ Tây chỉ huy quá tự nhiên, nhóm phu nhân mới nghỉ ngơi không lâu lại ù ù cạc cạc chạy tới trồng cây, nhất thời cảnh tượng trong sân vườn Vệ gia náo động như gieo hạt ngày xuân, tràn đầy khí tức chất phác của quê cha đất tổ.
Nhóm phu nhân đều mê mang, bọn họ không phải đang ngồi uống cà phê tám chuyện sao? Sao tự dưng lại làm chuyện này?
Bất quá nương theo ánh đèn nhìn ngón tay trắng nõn vùi trong bùn đất của mình, chút nghi vấn này nhanh chóng bị vấn đề quan trọng hơn thay thế. Dù sao thì bùn đất của Vệ gia thực sự rất thần kỳ, mặc dù không biết có thành phần gì nhưng công hiệu bảo dưỡng cường đại đã chứng tỏ vật này rất phi phàm.
Bọn họ ở đây đào đất cả ngày, mặc dù linh thổ đã bị làm loãng nên da dẻ tiếp xúc cũng không trở nên trắng nõn bóng loáng như tay trái Thư Uyển Dung, thế nhưng cảm giác như vừa làm một ca thẩm mỹ thủy mô đắt tiền vậy, từng lỗ chân lông đều tràn đầy nước long lanh trong suốt, thật sự làm người ta hài lòng.
Bọn họ là người có tiền, có dạng thẩm mỹ nào mà chưa thử qua? Trừ bỏ các biện pháp thông thường, có người còn vì tắm bùn núi lửa mà định kỳ bay tới Rotorua. Thế nhưng cho dù là bùn núi lửa nổi danh ở Rotorua cũng không mang đến hiệu quả thần kỳ mà mắt thường có thể nhìn thấy như vậy.
Vì thế mặc dù không rõ vì sao mình phải làm việc nhưng so với việc phản kháng làm nô dịch, bọn họ lại càng tò mò muốn hỏi Vệ Tây lấy thứ bùn này từ đâu hơn.
Nếu có thể chạy thẳng tới đó ngâm bùn một trận, hiệu quả không phải lại càng rõ rệt hơn sao?
Vệ Tây nghe vậy thì biểu hiện thực bình thường... bùn đất thì đương nhiên đào ra từ trong đất rồi.
Xú lão đầu Vệ Đắc Đạo kia mặc dù mắt không nhìn thấy, vai không thể gánh, tay không thể đào, lại còn già mồm kén ăn, thế nhưng không phải không làm gì, trừ bỏ giảng kinh cho đám dã thú trong núi, lão còn khai mở một mảnh vườn nhỏ trên đỉnh núi, trồng rau cải dược liệu này nọ.
Dù sao thì Vệ Tây chỉ biết săn thú, không thành thạo về nhận biết rau cải, không hề kén chọn, cái gì cũng bỏ vào miệng. Sau lần nọ lựa ra một đống cỏ dại trong mớ thực vật Vệ Tây mang về, Vệ Đắc Đạo đã ra cấm lệnh, bắt đồ đệ sau này đi săn phải mang rau củ dại về.
Đáng tiếc thân thể Vệ Đắc Đạo quá suy yếu, công việc trồng cây trồng cỏ cũng khó khăn hơn. Mặc dù bị Vệ Đắc Đạo ghét bỏ, thế nhưng ngày nào bị nhắc tới cũng không phải cảm giác vui vẻ gì, vì thế mỗi lần Vệ Đắc Đạo cầm cuốc giả vờ yếu ớt đáng thương, Vệ Tây vẫn đi tới giúp một tay.
Giúp đỡ dĩ nhiên không phải giúp không, ỷ vào việc Vệ Đắc Đạo không nhìn thấy, những lúc giúp trồng cây Vệ Tây liền lén ăn không ít.
Lão đầu kia thực quá ngu ngốc!
Nghĩ tới đây Vệ Tây cảm thấy thực đắc ý, bởi vì mỗi lần ăn vụng cậu đều lén quay đầu lại quan sát, Vệ Đắc Đạo cũng chỉ cười híp mắt đứng phía sau, con ngươi không có tiêu cự vẫn tràn đầy ôn nhu, khẳng định không phát hiện!
Bất quá đắc ý thì đắc ý, Vệ Tây vẫn rất ghét làm việc này, lần nào làm cũng thực bất đắc dĩ.
Thế nhưng không biết vì sao, lúc cõng gùi đi ngang qua vườn rau, Vệ Tây nhìn chằm chằm đám cây con mà Vệ Đắc Đạo trồng cách đó không lâu, trong đầu vô thức hiện ra những lời dài dòng mà bình thường Vệ Đắc Đạo hay nói, đuổi thế nào cũng không đuổi đi được.
Vì thế ù ù cạc cạc, Vệ Tây cứ vậy mang theo số cây cỏ không có chút hữu dụng nào này ra ngoài, lúc nhún nhảy trong rừng miễn bàn là phiền não biết bao nhiêu.
Còn vì sao muốn Thư Uyển Dung trồng mấy thứ này trong vườn, thành thật mà nói, Vệ Tây muốn làm liền làm, bản thân cũng không rõ là vì cái gì.
Hiện giờ bị nhóm phu nhân chủ động hỏi, Vệ Tây liền hiển nhiên đáp: "Từ trong núi mang ra."
Quý phu nhân thực hưng phấn, liền truy hỏi là núi gì ở đâu, Vệ Tây không biết ngọn núi mà mình cùng Vệ Đắc Đạo ngây ngốc ở đó là núi gì, đang định trả lời thì âm thanh trong trẻo lạnh lùng của nhị đồ đệ đã vang lên: "Là đất khoáng chỉ có trên ngọn Trác Ba Nhĩ của dãy Hi Mã Lạp Sơn."
Vệ Tây:????
Mọi người nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên tuấn mỹ thả lỏng dựa vào tường viện, lẳng lặng nhìn bụi thực vật mình kẹp trong tay.
A...
Nhóm phu nhân ngẩn ngơ, nháy mắt lập tức tin tưởng vô điều kiện, còn chuyện núi Trác Ba Nhĩ là nơi nào, có thể tìm được đất thẩm mỹ hay không, bọn họ tự lôi di động ra tìm kiếm...
Đỉnh Trác Ba Nhĩ còn có tên là Nam Già Ba Ngã Phong, bởi vì đỉnh núi phủ đầy băng tuyết rất khó theo, đã chôn vùi không ít người thích leo núi nên còn một cái tên khác là núi Sát Thủ.
Nhóm quý phu nhân liếc mắt nhìn nhau, chìm vào im lặng.
Hay... hay là thôi đi.
****
Trồng cây là chuyện lớn, cuối cùng trừ bỏ Vệ Thiên Di núp trong phòng sách cự tuyệt ra ngoài, tất cả mọi người trong Vệ gia đều chạy tới hỗ trợ, cộng thêm Mic bào đất cực kỳ nhanh lẹ, nhóm người ngoài sân tốn hết mấy giờ rốt cuộc cũng đại công cáo thành.
Nhóm người giúp việc thì ổn, thế nhưng nhóm quý bà vốn quen sống nhung lụa thì khổ không thể tả, niềm vui sướng khi bôi bùn uống cà phê ngồi tám chuyện không biết đã bay đi đâu, nếu không phải Thư Uyển Dung vẫn im lặng cặm cụi làm việc làm bọn họ cũng không tiện cáo từ, bằng không có lẽ đã sớm trốn mất.
Khó khăn vùi cây con vào hố đất cuối cùng, eo đau nhức đến mức không đứng thẳng nổi, thấy vệ Tây còn không chút khách khí muốn chỉ huy mình làm việc khác, nhóm phu nhân không dám lưu lại nữa, vội vàng nói trong nhà có việc phải rời đi.
Lúc này Thư Uyển Dung đã hoàn toàn thẫn thờ, không rõ là việc nhóm chị em bị con riêng chỉ huy xoay vòng vòng hay việc chồng bị đánh bầm hai mắt mang tới đả kích nhiều hơn.
Đoàn Kết Nghĩ thì khá lịch sự, im im hỏi sư phụ mình: "Sư phụ, những người này giúp chúng ta bận bịu cả ngày như vậy, có phải chúng ta nên biểu lộ một chút không?"
Biểu lộ?
Vệ Tây suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, những người này mặc dù là Thư Uyển Dung mang về làm việc nhưng dù sao cũng không phải môn nhân Thái Thương Tông, quả thực nên cho chút thù lao.
Thế nhưng Thái Thương Tông vẫn còn trong giai đoạn khởi đầu, lại chưa làm được bao nhiêu vụ, nguồn vốn có hạn, đưa tiền thì tiếc.
Vì thế Vệ Tây nhìn xung quanh một chút, dứt khoát hái mấy lá cỏ, tiến tới phát cho nhóm phu nhân chuẩn bị rời đi, miệng khách khí nói: "Cực khổ rồi, nhánh cỏ này xin mọi người nhận lấy, để trong nhà có thể tĩnh tâm an giấc, loại bỏ phiền não."
Nhận lá hẹ Vệ Tây đưa qua, nhóm phu nhân: "...vậy à..."
Thư Uyển Dung trầm mặc nhìn bóng lưng rời đi gần như hoảng hốt của nhóm chị em, trong bóng đêm rốt cuộc không nhịn được bật khóc thút thít, xong đời rồi, từ nay về sau mình không còn mặt mũi nào gặp mọi người trong giới nữa rồi.
Lúc này bả vai bị Vệ Tây vỗ một cái, Thư Uyển Dung quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Vệ Tây vui sướng hài lòng gật đầu với mình...
"Uyển Dung, bạn của bà tốt lắm, làm việc rất lanh lẹ, sau này có rảnh có thể thường xuyên mời tới chơi."
Thư Uyển Dung: "..."
Ô....
*****
Lưu phu nhân bước vào cửa nhà, khoảnh khắc được người giúp việc đỡ lấy găng tay liền có cảm giác xúc động như được sanh thiên.
Đấm đấm phần eo đau nhức, nghĩ tới một ngày trải qua ở Vệ gia, nhịn không được rùng mình, đứa con lớn nhà Thư Uyển Dung thực sự quá kinh khủng, chỉ huy khách làm việc mà lại thản nhiên thẳng thừng như vậy. Thư Uyển Dung cũng quá cưng chìu rồi... thậm chí khuyên cũng không khuyên tiếng nào, làm bà cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể vùi đầu làm việc.
Chỗ cầu thang truyền tới tiếng khiếp sợ của chồng bà: "Sao trễ vậy bà mới về? Té vào hố bùn à? Sao người bẩn vậy?"
Lưu phu nhân mệt tới mức không muốn nói chuyện, khoát tay: "Nói ra dài lắm, hôm nay thật sự quá hoang đường."
Chồng bà bước nhanh tới, thấy rõ ràng vẻ bà thì lại càng khó tưởng tượng hơn, thấy thứ bà cầm trong tay thì hỏi tiếp: "Bà cầm cọng hẹ trong tay làm gì vậy?"
Lưu phu nhân liếc nhìn cọng cỏ trong tay mình, biểu tình lại càng mờ mịt hơn, sau khi vào phòng thì thuận tay đặt trên tủ đầu giường: "Con lớn của Thư Uyển Dung cho đấy, nói là có thể an giấc gì đó, ai biết nói mê sảng gì chứ. Trên đường tôi có ngửi một chút, không giống rau hẹ, bất quá cũng không biết là thứ gì, ông đừng quản, tôi tắm cái đã, chốc nữa nói."
Chồng bà ồ một tiếng, xốc chăn ngồi xuống giường, mở laptop.
Lưu phu nhân lấy đồ, trước khi vào phòng tắm thấy một màn như vậy thì không khỏi nhíu mày, mở miệng khuyên: "Ông đừng nhìn máy vi tính nữa, vốn đã khó ngủ rồi, xem một hồi coi chừng hết ngủ."
Chồng bà giơ tay gãi gãi sóng mũi, bất đắc dĩ cười một tiếng, thế nhưng khó che giấu được mệt mỏi giữa hai hàng chân mày: "Được rồi, tôi biết mà, bà tắm đi, chốc nữa tôi ngủ."
Cửa phòng tắm đóng lại, nụ cười trên mặt Lưu Văn lập tức biến mất, trong mắt tràn đầy ưu buồn.
Ông biết vợ khuyên là vì tốt cho mình, thế nhưng chuyện ngủ không ngon đâu phải chuyện ông có thể khống chế? Áp lực công việc quá lớn, nhắm mắt lại trong đầu đều là số liệu kinh doanh cùng mạng giao tiếp, những thứ phức tạp này hệt như thái sơn áp đỉnh làm ông không dám thả lỏng một phút một giây nào, đã không biết bao lâu mà không dựa vào thuốc ngủ có thể tự nhiên ngủ quá bốn tiếng, tâm tình cũng vì thế mà ngày càng hỏng bét, triệu chứng hậm hực cũng dồn dập ập tới, làm cho ông luôn đứng trong lằn ranh tan vỡ.
Nuôi sống gia đình thật khó...
Lưu Văn chớp chớp ánh mắt khô khốc, đè nén ý niệm gần nhất vẫn luôn xuất hiện trong đầu, tùy tiện gõ một chuỗi con số trên bàn phím. Lúc này mũi đột nhiên ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, mùi hương kia chậm rãi chui vào mũi thấm vào óc, nhất thời làm ông có cảm giác thoải mái sáng khoái mà rất lâu rồi không có.
Tựa như trăm hoa nở rộ ngày xuân, tựa như giòng suối róc rách ngày hè, tựa như lá xanh tràn đầy núi đồi, tựa như tuyết sơn mênh mông vô bờ.
Ông mê mang quay đầu nhìn qua, bên cạnh chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường, cọng rau hẹ còn dính chút bùn đất lẳng lặng nằm đó.
Lưu phu nhân vừa mệt vừa tức, tắm cũng buồn bực, ngay cả khi phát hiện da dẻ chạm qua đất bùn trở nên nhẵn nhụi cũng không vui vẻ nổi. Chồng bà làm kinh doanh mua bán, cửa hàng rất lớn, mặc dù kiếm không ít tiền nhưng trách nhiệm cũng tăng lên gấp bội. Hai năm nay thị trường kinh tế không tốt lắm, Lưu Văn mỗi ngày đi sớm về muộn, thời gian vượt quá mười bốn tiếng một ngày. Mỗi ngày bà mở mắt ra thì chồng đã đi làm, nhắm mắt thì chồng vẫn còn làm việc, xấp xỉ gần một năm, bà chưa từng thấy chồng mình ngủ, có lần còn phát hiện lọ thuốc ngủ đã uống hơn phân nửa trong ngăn tủ.
Tiếp tục như vậy thân thể làm sao chịu nổi.
Lưu phu nhân vừa lau tóc vừa mở cửa phòng tắm, quyết định chốc nữa xuống lầu rót cho chồng ly sữa nóng uống cho dễ ngủ, nào ngờ hơi lạnh trong phòng đập vào mặt, bà không nghe thấy tiếng gõ phím quen thuộc.
Hử?
Lưu phu nhân thả nhẹ bước chân, chậm rãi ló đầu nhìn vào phòng, giây tiếp theo lập tức sửng sốt làm rớt chiếc khăn lau tóc xuống đất.
Đèn trong phòng còn mở, máy vi tính vẫn còn sáng đèn rơi xuống thảm bên mép giường, ông chồng vẫn còn chăm chú làm việc khi bà tiến vào phòng tắm lúc này đang nằm trong chăn giãn tay giãn chân há to miệng, phát ra tiếng ngáy khò khè theo quy luật.
Bàn tay trái lộ ra khỏi chăn đang nắm chặt một cọng rau hẹ xấu xí.
****
Giấc ngủ này của Lưu Văn ước chừng kéo dài mười hai tiếng, nếu không phải cấp dưới trong công ty thấy ông tới muộn, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà gọi điện thoại tới thì phỏng chừng ông sẽ ngủ cả ngày.
Nháy mắt mở mắt, Lưu Văn cảm thấy cả thế giới sáng bừng, tâm tình thoải mái phấn chấn, hệt như ánh mặt trời đang chiếu rọi vào phòng thông qua khe hở rèm cửa.
Nói chuyện với cấp dưới xong, Lưu Văn liếc nhìn màn hình di động mới ý thức được mình ngủ lâu cỡ nào, ông cả kinh bật dậy, lúc này mới phát hiện vợ vẫn luôn ngồi bên giường nhìn mình.
Phát hiện mình dậy muộn nhưng tâm tình Lưu Văn không tệ chút nào, còn cười cười hỏi vợ: "Sao vậy? Hôm nay không hẹn bạn chơi mạt chược à?"
Lưu phu nhân tức giận nhìn chồng mình: "Tôi thấy ông lâu như vậy vẫn không tỉnh, sợ ông xảy ra chuyện được không a!"
Lưu Văn hốt hoảng, có chút mê mang nhìn trần nhà lẩm bẩm: "Đúng vậy, thật lâu rồi không ngủ sâu như vậy, cứ như quay trở về cuộc sống không hề áp lực thời trẻ, ngay cả mộng cũng không có. Thật quá thần kỳ."
Lưu phu nhân nghe vậy thì trầm mặc, ánh mắt chậm rãi rơi vào nhánh cỏ chồng mình nắm chặt cả đêm. Nhánh cỏ đêm qua vẫn còn tươi non đã khô héo phần đỉnh, có chút thán phục nói: "Hôm qua lúc cậu nhóc Vệ gia đưa nó cho tôi có nói là có tác dụng thư giãn an giấc, ông nói xem, liệu có phải là tác dụng của thứ này không?"
Lưu Văn giơ nhánh cỏ giống lá hẹ kia lên, lúc này cũng thực kinh ngạc: "Nếu đúng vậy thì quả thực không thể tin được..."
****
Lưu phu nhân nhanh chóng chạy tới Vệ gia, sau khi tới nơi mới phát hiện hóa ra nhóm chị em đều có mặt.
Phòng khách Vệ gia tràn đầy tiếng cười nói ríu rít của nhóm quý bà, Lưu phu nhân vốn còn không rõ nhóm chị em tới làm gì, sau khi ngồi xuống nghe vài câu, bà liền kinh ngạc.
Hóa ra mấy ngày nay ngủ ngon không chỉ riêng chồng bà, nhóm chị em nhận được thảo diệp Vệ Tây cho cũng ngủ rất ngon, Trịnh phu nhân bị rụng tóc quấy nhiễu còn tỏ ra hưng phấn gấp mấy lần bà: "Ai u, bà không biết đâu, từ khi vào kỳ mãn kinh tôi liền mất ngủ. Bà cũng biết đấy, ngủ không ngon thì tính tình cũng không tốt nổi, vì thế ngày nào cũng bực dọc với ông chồng và đám con. Kết quả mấy hôm nay đều ngủ tới tận sáng, lửa giận trong đầu cũng tan biến, ngay cả tóc cũng mọc nhiều hơn, nói không chừng là hiệu quả của số bùn đất kia."
Một chị em khác cũng nói: "Đúng vậy, tôi không bị mất ngủ nên đưa nhánh cỏ kia cho mẹ chồng, gần nhất tâm tình bà rất tốt, mỗi ngày đều kéo tôi đi dạo phố mua quần áo, tôi kết hôn với ông nhà lâu như vậy, có khi nào mẹ chồng cho tôi xem sắc mặt dễ coi đâu chứ? Lần này tôi tới là muốn mua chút cỏ kia của Vệ Tây gửi ra nước ngoài cho con trai. Nó học bên ấy áp lực nặng lắm, nghe nói đã lâu lắm rồi không ngủ ngon giấc."
Lưu phu nhân nghe mọi người nghị luận thì cực kỳ khiếp sợ, lúc này rốt cuộc khẳng định suy đoán trước đó của mình.
Được nhóm chị em khen ngợi, Thư Uyển Dung trông không vui vẻ chút nào, bởi vì Đoàn Kết Nghĩa lúc này đang ở bên cạnh cười híp mắt rao hàng: "Vậy sao, vậy thì tốt quá, sư phụ tôi nghe vậy cũng rất cao hứng. Bất quá sư phụ nói vong ưu thảo tuy tốt nhưng sau khi hái xuống rất dễ khô héo, sau khi khô thì không còn tác dụng, mọi người mua như vậy thì sẽ tốn một khoản không nhỏ. Không bằng như vầy, tôi cùng sư phụ sẽ dành ra một khoảng sân nhỏ để uống trà tán gẫu, mọi người chỉ cần mua thẻ hội viên Thái Thương Tông là có thể dẫn người vào uống trà. Trong vườn có không ít kỳ trân dị thảo sư phụ tìm về, vài loại thực vật có công hiệu còn thần kỳ hơn vong ưu thảo, tiếp xúc lâu dài mới có lợi cho thân thể, nói không chừng có thể dựa vào ngoại vật trị liệu tận gốc. Hơn nữa có thẻ hội viên mua cây sẽ được ưu đãi mười phần trăm, mua nhiều nói không chừng còn được tặng quà."
Nhóm phu nhân nghe vậy thì mừng rỡ, vỗ bàn nói tuyệt.
Chiết khấu mười phần trăm, còn có ưu đãi hội viên, còn được uống trà nói chuyện phiếm trong vườn, quả thực quá tốt!
Thư Uyển Dung: "........."
Buổi chiều Vệ Thiên Di tan tầm về nhà, vừa vào cổng liền nghe thấy tiếng cười nói rôm rả.
Ông đứng ở ngoài sân, trầm mặc một hồi, vô thức thối lùi hai bước, nhìn lại biển số nhà, chắc chắn đây là nhà mình không sai.
"..." Vệ Thiên hỏi Chu quản gia sắc mặt vàng như nghệ ở bên cạnh: "Chuyện gì đây?"
Chu quản gia: "...là vầy, đại thiếu gia mở... một hội dưỡng sinh thẩm mỹ ở nhà."
Vệ Thiên Di nghe vậy liền giận dữ: "Càn quấy! Phu nhân không cản nó à?"
"...ông chủ, nhóm hội viên đầu tiên của hội chính là bạn của phu nhân."
Vệ Thiên Di: "..."
Phản phản, toàn bộ phản cả rồi!
...*...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...