Kỳ La đã đi phỏng vấn một ngày, tất cả có bốn công ty, trong đó hai công ty gọi điện cho cô, một công ty phỏng vấn tận hai lần.
Phía ngoài hiên quán Starbucks, cô mua một ly cà phê, cầm điện thoại kiếm tra tài liệu, xem tình hình của hai công ty này mấy năm nay, sau đó sẽ chọn ra công ty phù hợp.
Cuối cùng, cô chọn một công ty mới mở về mảng Internet.
Lúc mới vào đại học cũng có cùng bạn bè mở một công ty, đã làm một số sản phẩm.
Lúc còn học đại học, cô cùng bạn học đã cùng nhau gây dựng sự nghiệp, làm ra một vài sản phẩm, tuy chỉ là những sản phẩm thông thường, cũng có doanh thu, đã có kinh nghiệm, tin tưởng vào khả năng của mình, nên có vài công ty cũng thích hợp với khả năng của cô.
Uống xong ly cà phê, trên mặt thu lại biểu cảm cứng nhắc, chuẩn bị rời đi.
Ngồi phía sau là Quý Phượng Lâm đang đứng ngồi không yên, hắn đứng dậy đi tới giữ chặt cánh tay cô.
Kỳ Lạ bị giật mình, quay đầu lại nhìn thấy lồng ngực của nam giới, ngẩng đầu lên nhìn thấy là Quý Phượng Lâm, cô hất tay hắn ra, quay đầu bước đi.
Quý Phượng Lâm ôm chặt lấy cô:
"Em trốn cái gì?"
Kỳ La cảm nhận được sức lực khỏe khoắn của hắn, chắc hết bệnh rồi, khổ nhục kế không cần dùng nữa:
" Trốn anh".
Quý Phượng Lâm giữ chặt eo cô: "Em đã quên tôi là ai, em có thể trốn thoát được sao?".
Kỳ La bẻ từng ngón tay hắn: "Anh đừng chạm vào tôi!"
Quý Phượng Lâm ôm càng chặt hơn, môi dán vào vành tai cô: "Ngày đó em vội vàng chạy tới bệnh viện".
Kỳ La: "Đó là do anh bị ốm!"
Quý Phượng Lâm: "Em ghê tởm tôi như vậy, nếu tôi có chết thì có liên quan gì tới em?"
Kỳ La cảm thấy Quý Phượng Lâm đang bắt chẹt mình, giọng nói tức giận nhưng thanh âm đè thật thấp:" Anh đừng như vậy được không? tôi không muốn làm một sủng vật".
"Sủng vật" hai chữ này quá nặng nề, Quý Phượng Lâm theo bản năng thả lỏng vòng tay.
Kỳ La nhân cơ hội này chạy trốn thật nhanh.
Bàn bên cạnh có một cô gái trẻ chứng kiến tất cả, như đã hiểu rõ mọi chuyện nhắc nhở hắn:
"Nhìn ra được cô gái đó thích anh, nhưng cô ấy không muốn cùng anh ở bên nhau, quyết định này rất khó khăn, anh hãy cho cô ấy thời gian, cô ấy sẽ buông xuống thôi".
Quý Phượng Lâm nhìn theo hướng Kỳ La chạy trốn, lúc này đây hắn mới phát hiện, là hắn luôn bắt ép cô, không tôn trọng ý kiến của cô.
Nếu như là thời gian trước, hắn không cảm thấy điều đó có vấn đề gì, nhưng hiện tại hắn muốn sống tốt cùng với cô, cho nên đối với tâm lý trốn tránh của Kỳ La, hắn cần phải coi trọng cảm nhận của cô.
Hắn xoay người nói với cô gái trẻ:" Cô ấy buông xuống, còn tôi làm sao đây?"
Cô gái không nói gì thêm.
*
Trong khoảng thời gian này đều là Kỳ La nấu cơm, thời gian đã trở về quỹ đạo của nó, cơm nước vừa vặn rất tốt.
Lúc này tinh thần của Trần Như Ý tốt hơn nhiều, bà luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, nhiều lúc kể chuyện ngày xưa cho cô nghe.
Buổi tối, Kỳ La đã nấu cơm xong, gắp chiếc đùi gà tới trước mặt Trần Như Ý:'" Đây là thực đơn làm theo quán của lão Hách, con đã nghiên cứu rồi, tuy rằng còn chưa ngon bằng nhưng có thể được 80%".
Trần Thư Ý nếm một miếng:"Ừm, không tồi, rất vừa miệng".
Kỳ La cảm thấy vui vẻ.
Muốn Kỳ La vui thật ra rất đơn giản, chỉ cần một chuyện nhỏ nhặt, cũng làm cô vui vẻ thật lâu.
***
Quý Phượng Lâm bị dị ứng đã tốt lên, Lục Trần Hạc gọi hắn tới uống rượu, chủ yếu muốn cho hắn cùng mấy em gái chơi một chút, hắn chê phiền, cả buổi tối ngồi nhâm nhi vài ly rượu, mấy em gái đều chán nản rời đi.
Đầu óc Quý Phượng Lâm đều là Kỳ La, không có cô, hắn liền uống không biết say.
Lục Trần Hạc nhớ tới tin tức trước kia:" Người họ mang đi rồi à".
Quý Phượng Lâm đã biết: "Hắn ta không nên trở về"
Lục Trần Hạc nói lời nói từ đáy lòng:
"Biết tại sao chị dâu lại thích gã họ Mang không? vì hắn ta tôn trọng chị ấy, ngày trước anh bắt ép chỉ muốn tâm người ta hướng về phía mình, tuy nghe theo nhưng đầu óc sẽ phản kháng.
Nếu anh muốn món đồ chơi nghe theo lời mình nói, vậy có lẽ anh cũng không thích cho lắm"
Quý Phượng Lâm thấy phiền, không thích nghe anh ta càm ràm, quay đầu đi.
Lục Trần Hạc nói tiếp: " Trước đó làm những chuyện đó, là ép người ta hận anh, sau khi được như ý rồi, vì sao lại hối hận.
Anh cũng muốn chị được sống tốt hơn, giờ lại muốn dẵm lên vết xe đổ sao?"
Quý Phượng Lâm: "Tôi sẽ sửa."
Lục Trần Hạc:: "Anh sửa cũng không thành, vết thương này quá phí thuốc, không tới mấy năm, người ta cũng không chịu được".
Quý Phượng Lâm: "Mấy năm?"
Lục Trần Hạc: "Mấy năm là em còn nói thiếu, anh quá hiếu thắng, ông trời phải cho anh thua một trận, nếu không đối với người khác thật không công bằng".
Quý Phượng Lâm cúi đầu nghĩ nghợi, rồi nói: "Có thể thay đổi không? Tôi dùng nửa đời còn lại chịu thua, đem cô ấy trở lại bên tôi".
Lục Trần Hạc không biết trả lời câu này thế nào, sớm biết có lúc này, trước đó hà tất phải như vậy.
Anh ta bưng ly rượu: "Trừ khi anh đã chết, dù sao lúc trước, chị dâu đối với khổ nhục kế của anh cũng không chống đỡ được.
Có thể lừa chị dâu là anh bị thương, giả chết đi, lừa một lần thử xem sao".
Quý Phượng Lâm nhìn anh ta.
Lục Trần Hạc uống một ngụm rượu, quay đầu đi: "Nhưng mà nhẫn tâm sao?"
Quý Phượng Lâm không nói, vẫn tiếp tục uống rượu.
Đối với chuyện tình cảm, anh ta cũng chỉ là bốc phét lên người khác, kinh nghiệm bản thân thì bằng số không.
Đừng nhìn vào việc anh ta phân tích đạo ký cho Quý Phượng Lâm rõ ràng như thế, chính mình vấn đề tình cảm cũng chỉ là một đống hỗn độn.
Vào lúc rạng sáng, Quý Phượng Lâm rốt cuộc cũng say, Lục Trần Hạc cùng bartender hợp sức mới nâng được hắn lên xe, nói với tài xế:
"Đưa anh ta tới chỗ chị dâu".
Tài xế đã hiểu, lái xe vứt Quý Phượng Lâm tới trước cửa nhà Kỳ La.
Kỳ La ra mở cửa, thấy rõ ràng người đứng ngoài là Quý Phượng Lâm đang say xỉn, quay qua hướng tài xế nói:
"Phiền chú đưa anh ta về nhà".
Tất nhiên, tài xế tình nguyện nghe Lục Trần Hạc, chủ yếu Lục Trần Hạc cùng Quý Phượng Lâm mặc chung một cái quần, đó là ý của anh ta, cũng là ý của Quý Phượng Lâm.
Kỳ La không lay chuyển được tài xế, cuối cùng cũng kéo người nằm dài lên sô pha.
Cửa vừa đóng lại, Kỳ La nhìn Quý Phượng Lâm đang bất tỉnh nhân sự, đá vào cẳng chân hắn.
Quý Phượng Lâm mở mắt ra, nhìn Kỳ La cười cười, gian nan đứng dậy, kéo cô ngồi lên sô pha, nâng mông cô lên, hơi thờ hòa lẫn mùi rượu phả lên mặt cô, hắn véo nhẹ lên mặt cô nói:
"A La, em thật mềm".
Kỳ La đẩy hắn không được, cắn một cái lên môi hắn, đau tới hít một ngụm không khí, Kỳ La nhân cơ hội này đứng dậy tránh đi.
Quý Phượng Lâm ngồi dựa trở lại sô pha, nhắm hai mắt, sờ sờ môi:
"Tôi muốn chết".
Vốn định đi lấy cho hắn ly nước nhưng dừng bước chân, xoay người nhìn hắn.
Quý Phượng Lâm mở mắt ra, nói: "Có phải nếu tôi chết đi, em mới trở về?"
Kỳ La không trả lời, xoay người đi lấy nước.
Quý Phượng Lâm lắc lư lảo đảo đi theo sau, đè cô trên quầy bar, ánh mắt mê ly, âm thanh nhẹ nhàng nói:" Tôi muốn em".
Như cái nóng mùa hè đang tới, hai người đã một tháng không gặp nhau, Kỳ La đã kiên trì một tháng, hắn vừa tới, cô lại đóng băng rồi.
Quý Phượng Lâm đúng là con cẩu, hắn tôn trọng Kỳ La một tháng, mà một tháng này là điểm mấu chốt của hắn.
Hắn đúng là một tên hỗn đản, có cơ hội giở trò vô sỉ liền bộc lộ ngay, vừa lúc này uống đã nhiều quá, cũng không còn tỉnh táo, không biết xấu hổ:" Tôi nhẹ nhàng, được không?"
Kỳ La không muốn: "Anh đi đi!"
Quý Phượng Lâm đè nặng lên người cô, tay với vào trong quần áo, sờ tới ngực cô lập tức thanh tỉnh một chút: "Không mặc áo lót, là biết tôi sẽ đến sao? em đang đợi tôi?"
Ai đi ngủ ban đêm còn mặc áo lót, Kỳ La thừa lúc mình còn tỉnh táo, dẫm vào chăn hắn, chạy thật nhanh về phòng.
Quý Phượng Lâm như có hơi nóng bốc lên không thể giải tỏa, đi tới trước cửa phòng Kỳ La ngồi trên mặt đất, dựa vào cánh cửa, nói cho cô nghe thấy:
"Tôi ở hoa viên nhỏ trồng hoa hồng, Lục Trần Hạc nói em sẽ không nhìn thấy, nhưng tôi cảm giác được, em sẽ nhìn tới".
Kỳ La ở bên trong cánh cửa, đang dựa vào trong cửa, sau đó trượt xuống dưới, cũng nửa nằm nửa ngồi vào cánh cửa, nghe hắn nói.
Quý Phượng Lâm nói tiếp:" Gần đây tôi mới hiểu được, ngày trước em đi học có học bổng, còn đã từng mở công ty.
Có chiều hướng phát triển sự nghiệp, khi ở trên đài diễn thuyết, trình bày ý tưởng, như ánh mặt trời đang tỏa sáng.
Là tôi cướp đi cuộc sống thanh xuân rực rỡ nhất của em".
Kỳ La cắn cắn môi.
Quý Phượng Lâm cảm thấy mình thật sự đã sai: "A La, tôi đã mang tới cho em nhiều ủy khuất có phải không? cho nên em chịu đau khổ trong lòng cũng không muốn cùng tôi ở bên nhau".
Kỳ La vùi mặt mình vào khuỷu tay, bả vai vì khóc nức nở đang run lên.
Quý Phượng Lâm: "Nhưng em thật sự rời bỏ được tôi sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...