Đái Nguyệt Hành vừa đi, Trần Như Ý lo lắng về Kỳ La nên vào phòng xem cô thế nào.
Trong tay Kỳ La cầm một chiếc hộp sắt, bên trong đựng những lá thư tình cô viết cho Đái Nguyệt Hành, đó là đoạn thời gian ngu ngốc, chẳng có gì đáng giá, nhưng vì nhớ tới nên cô lấy ra.
Trần Như Ý đi vào, cô ngẩng đầu nhìn hỏi:" Ba người bọn con, là ai sai?"
Trần Thư Ý ngồi xuống nhìn cô.
Kỳ La nói tiếp: "Trên tay Quý Phượng Lâm có sẹo, mỗi lần sờ vào người anh ta con đều cảm giác được nó, nhưng lại không nhớ rõ đó là tác phẩm của mình.
Con chỉ để ý có một lần anh ta làm đau ngón tay con, sau đó trước mặt người khác giả bộ đau lòng".
Nói xong cô đóng nắp hộp sắt lại, khoá kỹ lại như sẽ không bao giờ lấy nó ra nữa:
"Gần đây con mới nhớ tới rất nhiều việc, tất cả đều là những mặt tốt của Quý Phượng Lâm năm năm qua, vì trong mình sinh hận nên mắt nhìn cũng trở nên hẹp hòi, toàn nhìn thấy mặt xấu của người ta".
Trần Thư Ý kéo bàn tay cô rồi cầm lấy: "Nghĩ kỹ rồi?"
Kỳ La không trả lời, sau đó nói:"Nhưng mà, lúc con hận anh ta, cảm giác đó đã khắc sâu vào lòng.
Hiện tại nhớ lại lại muốn băm vằm những dục vọng mãnh liệt.
Tâm tình này tựa như bóng đè, cho dù lúc tỉnh mộng cũng vẫn nóng bỏng như chiếc bàn là, lưu lạc trong đầu con".
Cô tạm dừng chốc lát: "Con người của con, thích lừa dối chính mình, dù cho đã có cảm tình, nhưng không muốn xin lỗi năm năm thanh xuân, biết tình yêu là mù quáng, nhưng con không nên như vậy".
Trần Như Ý có thể hiểu được Kỳ La có bao nhiêu khó khăn, cũng phải, những tin tức gần đây mà cô đã biết được quá nhiều, nhiều tới mức không tiếp nhận không được."
Kỳ La nhích lại gần lồng ngực của Trần Thư Ý, thanh âm rất thấp, mềm mại: "Mẹ, con có thể ở với mẹ được không, con không cần Đái Nguyệt Hành, cũng chẳng cần Quý Phương Lâm, có thể không, quá đau khổ, con không muốn bản thân mệt mỏi thêm nữa".
Trần Thư Ý vuốt ve mái tóc cô:"Ừm, quá khổ thì thôi".
Kỳ La thật sự mệt mỏi, cô muốn tìm công việc phù hợp với mình, chăm sóc mẹ, chăm sóc tốt cho mình.
Khả năng cũng rất vất vả, nhưng ngẫm lại năm năm trước Đái Nguyệt Hành đi, cô cũng đã rất khổ sở, có thể nhẫn nhịn được như lần đó không?
Lúc này đây, chắc rằng cũng có thể.
*
Kỳ La đi tới cửa hàng xăm mình lần trước, vẫn là thợ xăm lúc đó, lúc này đây cô có thêm dũng cảm:" Tôi muốn xoá hình xăm".
Thợ xăm còn nhớ rõ người con gái xăm hình phượng hoàng này, nhìn cô một cái:" Quyết định chưa?"
Kỳ La: "Đã quyết định."
Thợ xăm đã hiểu.
Kỳ La xăm hình không phức tạp lắm, dùng tia lase xoá một lần là được, nhưng làm xong cũng mất vài bước nữa để đảm bảo sạch sẽ, không còn lưu lại dấu vết.
Toàn bộ quá trình thợ xăm cứ muốn nói lại thôi, sau khi kết thúc, Kỳ La vạch trần anh ta:
"Có di chứng về sau à?"
Thợ xăm lắc đầu:" Tôi không biết có nên nói cho cô biết hay không, tiên sinh lần trước dẫn cô tới đây, mấy hôm trước vừa tới xăm".
Trong lòng kỳ là động, hơi bất ngờ, miệng lưỡi âm thanh đè nặng lại:"Thật không?"
Thợ xăm nói: "Cô không tò mò xem hắn xăm cái gì à?"
Tim Kỳ La lại đập rộn ràng hơn:"Không"
Thợ xăm hỏi cô: "Cô tên gì? họ La?".
Kỳ La năm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn: "Không, tôi không biết".
Vừa nói chưa hết lời, cô vội vàng rời đi.
Thợ xăm nhìn cô hoảng loạn rời đi, chẹp miệng nói: "Xem ra họ La thật".
*
Quý Phượng Lâm xăm còn bị dị ứng, chỗ đó vừa đau vừa ngứa, không biết làm sao, không mặc áo vào, mấy ngày mặc áo ở nhà, phía sau lộ ra mảng lưng trong không khí, dị ứng mới có thể mau khỏi.
Cho mấy cô gái trong công ty được ăn đậu hũ, nhìn thấy cả vòng eo của ông chủ.
Thư ký tiến vào văn phòng đưa hợp đồng cho hắn:
"Thưa sếp, tối nay có một bữa tiệc, ở câu lạc bộ Khoa Tiệp, cũng mời Liêu Tổng của Bách Mộc".
Bách Mộc,là một nhãn hiệu nội y, cả nước có hơn hai trăm cửa hàng, người sáng lập là Liêu Khánh Viên, đầu tư hai trăm triệu, kế hoạch mở thêm sản phẩm cửa hàng đưa ra nước ngoài.
Lúc này thật sự cần phải đi.
Nhưng hắn muốn mang Kỳ La đi ăn.
Ngón tay gõ gõ trên bàn, cuối cùng nói: " Không đi".
Thư ký: "......"
Sếp không đi, cô cũng chẳng biết nói gì, nhưng có thể kết bạn cùng Liêu Khánh Viên thì tốt, kiếm lời vụ này không khó, lợi ích thu về cho công ty nhiều, cô ta không quản được miệng mà nói thêm:
"Thưa sếp, xong việc riêng cũng có thể tới."
Quý Phượng Lâm coi như như không nghe thấy: "Tôi còn có việc muốn đi sớm"
Thư ký: "......"
Cô đã hiểu, không nhiều lời thêm: " Được ạ".
Thư ký đi xong, hắn lấy di động ra, mở lên vòng bạn bè của Kỳ La, nửa năm cô đã không đăng trạng thái nào, nhưng ảnh đại diện để trong năm năm qua đã đổi thành con mèo nhỏ.
Hắn nhắn tin WeChat cho cô: "5 giờ tôi đón em đi ăn cơm"
Kỳ La không trả lời, hắn nhắn hêm một câu:" Không phải em thích ăn ở quán lão Hách sao, hôm hay tôi dẫn em đi".
Tin vừa nhắn ra, nhưng đã bị đối phương chặn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...