Chương 52: Hôn
Nước mắt trong suốt như pha lê của nữ nhân rơi xuống càng lúc càng nhiều, không dứt, lăn dài.
Mắt hạnh mênh mông nước kia đỏ hoe, chóp mũi cũng có chút ửng đỏ, bờ vai mảnh khảnh run lên, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Chúc Vưu nhìn Dung Khanh đang rơi lệ không ngừng, trái tim khẽ nhúc nhích, trong lòng chợt mềm nhũn.
Đây là lần đầu tiên có người lo lắng cho hắn như vậy, đến mức vì hắn mà khóc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn ngồi dậy, vươn tay ôm Dung Khanh vào lòng, vì trên tay còn cầm hai chiếc bình sứ nên hắn không thể ôm chặt nàng, cũng không thể lau nước mắt cho nàng.
Động tác hắn cứng đờ, dùng bàn tay vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành, "Tiểu Ngũ, đừng khóc, huynh không sao, trở về nghỉ ngơi vài ngày là được rồi."
Dung Khanh đặt cằm lên vai nam nhân, chớp chớp lông mi đen dài, rớt nước mắt trong suốt như pha lê, sụt sịt nghẹn ngào nói:
"Lần sau đừng trèo cây hái sương hoa cho muội nữa, cây cao như vậy, huynh là người thường, không biết tiên pháp, nếu mà ngã chết, muội sẽ áy náy cả đời.”
Nữ nhân này sợ hắn ngã chết sao?
Trong lòng Chúc Vưu có chút tự đắc, áp sát vào sườn mặt trắng noãn của nữ nhân, nhỏ giọng hỏi nàng: "Tiểu Ngũ, muội không chán ghét ta sao?”
Dung Khanh vùi đầu ở trên vai nam nhân, nức nở nói: "Vốn là không chán ghét chút nào."
Giọng nữ nhân nhỏ như muỗi, mang theo chút ngại ngùng.
Khóe môi Chúc Vưu nhếch lên khó có thể phát hiện, ngày mai hắn không cần phải xuống núi rồi.
Hai người ôm nhau một lúc, Dung Khanh đỡ Chúc Vưu, thi pháp bay trở về Cửu Tiên Quan.
*
Trong phòng Chúc Vưu.
Chúc Vưu nằm trên giường, Dung Khanh cởi bỏ xiêm y của hắn, kiểm tra vết thương trên người hắn.
Phía sau lưng nam nhân có một mảng trầy da lớn cùng với vết bầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là trong lúc đánh nhau, xà yêu nhận ra hắn rất để ý ba cái bình sứ kia nên cố tình nhiều lần chơi ám chiêu, tấn công ba cái bình kia.
Để bảo vệ chiếc bình sứ không bị vỡ, trúng chiêu, cúi người cứu bình sứ bị rơi, hắn phân tâm, liền bị đuôi xà yêu quất một trưởng phía sau lưng.
Bất quá không nghiêm trọng lắm, chỉ là một vết thương nhỏ, ngày mai liền sẽ khỏi.
Nhưng Dung Khanh không biết thân thể của hắn có khả năng tự chữa trị, nhìn vết thương ghê người, nàng rất lo lắng cho hắn.
Nàng tìm rượu thuốc giúp hắn nhẹ nhàng xoa, xoa hai lần rồi mới dừng lại.
Sau khi xoa thuốc cho hắn xong, nàng bưng cơm đút từng thìa cho hắn.
Chúc Vưu được chăm sóc có chút thụ sủng nhược kinh, nữ nhân ngốc này lần đầu tiên đối xử dịu dàng với hắn như vậy, thật sự doạ hắn.
Giúp Chúc Vưu ăn cơm xong, Dung Khanh để hắn ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt, nàng muốn đi luyện công, chờ muộn một chút lại qua đây xem hắn.
*
Giờ Tuất một khắc, sắc trời đen kịt, Dung Khanh đến phòng Chúc Vưu.
Nàng muốn muốn đổi thuốc khác cho hắn giúp giảm đau, để hắn tối nay có thể ngủ yên giấc hơn.
Chúc Vưu bị thương không tắm được nên Dung Khanh chuẩn bị một chậu nước ấm, lau người cho hắn.
Hắn nằm trên giường chỉ mặc một chiếc quần dài, Dung Khanh hơi ngại ngùng, ánh mắt né tránh, nàng không dám nhìn vào đũng quần của
hắn, liền dùng tấm chăn mỏng che phần hông của hắn.
Nàng vắt kiệt nước trên khăn tắm, nhẹ nhàng lau khuôn ngực rộng và cánh tay mạnh mẽ của hắn.
Lau nửa người trên xong, lại lau hai chân cường trắng phía dưới.
Ánh mắt Chúc Vưu hơi trầm xuống, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của nữ nhân.
"Tiểu Ngũ, muội chiếu cố huynh như vậy, thật giống như một tức phụ* hiền tuệ.”
(*con dâu)
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của nam nhân đột nhiên vang lên, động tác lau của Dung Khanh dừng lại, trên má càng lộ rõ vẻ ửng hồng.
Nàng ấp úng nói: "Huynh ... huynh bị thương vì hái sương hoa cho muội. Ta nên chăm sóc huynh mấy ngày.”
Chúc Vưu nắm lấy cổ tay kéo nàng lên giường,
hắn trở người, đè nàng dưới thân mình.
Mắt phượng thâm thuý nóng bỏng nhìn chằm chằm mắt hạnh e lệ rũ xuống của nữ nhân, Chúc Vưu dùng đầu ngón tay quét qua chóp mũi của nữ nhân, khàn giọng hỏi: “Chỉ chiếu cố huynh mấy ngày thôi sao? Mấy ngày nữa, Tiểu Ngũ lại không để ý đến huynh nữa hay sao? Lại giống như trước kia ghét bỏ huynh sao?”
Dung Khanh lắc đầu: "Muội... không, muội không ghét bỏ huynh.”
Chúc Vưu nhìn chằm chằm môi đỏ mọng mấp máy khép mở của nàng, yết hầu căng thẳng,
miệng hắn khô khốc, hắn nhất thời xúc động, cúi xuống, áp môi mỏng của chính mình lên.
——hết chương 52——
Hello m.n lại là mình đây.
Sorry mọi người vì thời gian qua đã lặn mất tăm, tháng vừa rồi TNDH thật sự rất bận, mình đã trở lại và cố gắng mỗi ngày up truyện cho m.n xem.
Cám ơn m.n vẫn theo dõi và ủng hộ me☺️
vì là bộ truyện đầu tiên mình edit nếu có j sai sót m.n bỏ qua cho me nhoa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...