Chương 51: Bị thương
Nhìn quanh phòng của Chúc Vưu, Dung Khanh phát hiện xiêm y tắm rửa của hắn vẫn còn nguyên, đồ vật tùy thân cũng không mang theo.
Như vậy xem ra hắn không phải xuống núi.
Chỉ là ra ngoài thôi sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Dung Khanh tưởng rằng Chúc Vưu trở về, nhưng nàng ra ngoài nhìn, phát hiện đó là một tiểu sư đệ trong quan.
“Bái kiến Ngũ sư tỷ.” Tiểu sư đệ bưng thức ăn vào phòng, hơi cúi đầu chào Dung Khanh.
Dung Khanh khẽ gật đầu, xem như đáp lễ, hỏi: "Lăng Tề, đệ có biết Chúc đại ca đã đi đâu không?"
Lăng Tề nhìn quanh phòng, không thấy
Chúc Vưu, ngạc nhiên hỏi: "Chúc đại ca không có trong phòng sao? Đã đến giờ ăn rồi, đệ tưởng rằng hắn đợi trong phòng chờ dùng bữa."
Dung Khanh lắc đầu: "Vừa rồi lúc ta tới, phát hiện trong phòng này không một bóng người."
"Buổi trưa Chúc đại ca rất ít khi ra ngoài, mấy ngày nay hắn dậy khá sớm, trời vừa hừng sáng liền đi lên núi sau. Sáng nay đệ trực bếp, đưa cho hắn hai cái bánh bao hấp làm bữa sáng. Hắn cầm màn thầu liền ra ngoài, đệ nghĩ lúc này hắn đã sớm trở về, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ?”
Ngoài ý muốn?
Lăng Tề vẫn đang nói gì đó, nhưng Dung Khanh không có tâm trạng để nghe nữa,
nàng kéo làn váy chạy nhanh ra ngoài.
Chân của Chúc Vưu bị thương vẫn chưa bình phục, nếu gặp phải dã thú ở trên núi thì chạy không nổi, cũng không thể đánh lại được thú dữ.
Mỗi ngày hắn đều sẽ mang sương hoa đến tặng nàng, chưa bao giờ dừng lại.
Hôm qua chính miệng hắn nói là sẽ đến, dáng vẻ thề thốt như thế, trông không giống sẽ lừa nàng, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hắn nhất định sẽ không thất hẹn.
Dung Khanh trong ngực không hiểu sao có chút hoảng loạn, nàng vội vàng đi tới sau núi, làm phép, bay dọc theo sơn đạo đường lên thẳng đỉnh núi.
Hắn nói qua, hắn lên đỉnh núi hái sương hoa cho nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Dung Khanh bay đến đỉnh núi, ở bên phải đường núi, dưới tàng cây lê rậm rạp, nàng phát hiện ra Chúc Vưu đang nằm trên mặt đất.
Mắt nhắm chặt, môi tái nhợt nhưng trong tay vẫn nắm chặt hai bình sứ.
Dung Khanh vội vàng chạy tới, nàng vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của hắn, hoảng sợ kêu lên: "Chúc đại ca ... Chúc đại ca, huynh mau tỉnh lại."
"Ưm ..." Chúc Vưu nghe thấy tiếng gọi, nhíu mày từ từ mở mắt ra.
Khi nhìn thấy dung mạo của người trước mắt, hắn nâng bình sứ trong tay lên, khàn giọng nói: "Tiểu Ngũ, thực xin lỗi, ta đứng vững được, ngã từ trên cây xuống, làm vỡ một bình sương hoa, chỉ còn lại hai lọ."
Dung Khanh nhìn thấy bên cạnh hắn có một vũng nước nhỏ và những mảnh sứ vỡ, hóa ra là cái lọ bị vỡ.
"Một lọ là đủ, sao huynh phải lấy ba lọ?”
Chúc Vưu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ quyến rũ của Dung Khanh, hai mắt lưu luyến, hơi bất đắc dĩ nói: "Vết thương ở chân của ta gần như đã lành, ngày mai ta phải xuống núi, không thể ở trong quan nữa, cũng không thể hái sương cho muội nữa, liền nghĩ hôm nay hái nhiều hơn chút, giữ lại cho muội, hai ngày nữa muội vẫn có thể uống.”
Trái tim Dung Khanh khẽ run lên, có chút cảm động, đôi mắt trong veo đầy nước, khoé mắt đã ươn ướt: "Huynh hái sương hoa thì hái sương hoa, dưới mặt đất có nhiều hoa cỏ như vậy, huynh trèo lên cây làm gì?”
Chúc Vưu nghiêng đầu liếc nhìn cây lê rậm rạp phía sau, chậm rãi nói: "Đây là cổ thụ ngàn năm. Muội nhìn đi, thân cây thô to như này, năm người khó lắm mới có thể ôm lấy cái cây. Cổ thụ ở trên đỉnh núi, ngày đêm hấp thụ tinh hoa, tràn đầy linh lực, sương trên cánh hoa cũng tràn ngập linh khí thuần tịnh, huynh muốn hái cho muội một chút, có thể giúp muội đề cao tu vi. Không ngờ tới, hái sương hoa xong, chuẩn bị xuống, một chân dẫm hụt, ngã xuống liền đau tới ngất đi.”
Nghe thấy thế, Dung Khanh đã có chút nghẹn ngào, ánh nước trong mắt hạnh càng thêm gợn sóng, nàng mắng: "Huynh ngốc à, ta tự mình tu luyện tốt là có thể tăng trưởng tu vi, cũng không nhất định phải dùng sương hoa này, chân huynh còn chưa tốt lên, trèo lên cây làm cái gì a…huhu...huhu…”
"Lách tách" một tiếng, giọt nước mắt trong suốt của nữ nhân rơi trên má, Chúc Vưu sững sờ, kinh ngạc nhìn Dung Khanh đang khóc.
Nữ nhân này khóc sao?
Nàng vì hắn mà khóc?
Thực ra, hắn không phải hụt chân mà ngã xuống.
Chỉ là khi hắn đang hái sương hoa lê, gặp phải một con xà yêu to gan lớn mật thôi.
Trong lúc cùng xà yêu giao chiến, vì bảo vệ ba chiếc bình, hắn bị phân tâm nên bị thương một chút.
Bất quá cũng không đáng ngại, với vết thương nhỏ này, khả năng tự phục hồi của hắn cực tốt, ngày mai liền sẽ hồi phục hẳn.
Hắn nằm ở đây là bởi vì, đánh nhau xong trời cũng đã sáng, hắn nghĩ rằng Dung Khanh hẳn là đã đi luyện công, nàng không ở trong phòng, hắn về cũng mất công đợi.
Mấy ngày nay, hắn thức dậy quá sớm ngủ không đủ giấc, vừa rồi giao chiến cùng xà yêu, hao tốn thể lực, lại càng cảm thấy mệt.
Nghĩ, dứt khoát ngủ ở đây một giấc, chờ ngủ đủ rồi thì mang sương hoa lê về Cửu Tiên Quan.
——hết chương 51—-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...