Đôi nạng vứt ở một bên, hắn ghé vào bậc cửa rên rỉ đau đớn, chân trái co quắp lại, chiếc quần dài đến bắp chân bị nhiễm máu đỏ tươi.
Dung Khanh dụi dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, kinh ngạc nhìn hắn: " Chúc Đại ca, ngươi làm sao vậy?"
Chúc Vưu đưa tay về phía Dung Khanh, nhíu mày than nhẹ: “Ai...Tiểu Ngũ...giúp ta một tay, vừa nãy ta dậy đi vệ sinh, lúc đi về phòng,trời tối quá không nhìn thấy đường nên bị ngã quệt tới chân, động tới vết thương cũ, chảy rất nhiều máu.”
Đệ tử nam ở khác sân đệ tử nữ, phòng khách Chúc Vưu ở cũng thuộc sân của đệ tử nam.
Dung Khanh kinh ngạc, sao hắn lại vòng một đoạn đường xa tới tận chỗ này của nàng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chúc đại ca, sao ngươi tìm được ta ở đây? Chỗ này cách phòng ngươi rất xa.”
“A, ta chưa thuộc đường trong quan lắm, không nhận ra đường, đi loạn một lúc mới mơ màng tới sân này, ban ngày đi ngang qua thấy trước cửa phòng ngươi có cây ngô đồng, muốn nhờ ngươi giúp đỡ, vừa mở cửa, quả thật là ngươi.” Sắc mặt Chúc Vưu bĩnh tĩnh giải thích một lúc, giọng điệu không nhanh không chậm khiến người ta không phân biệt được thật giả.
Chỉ là khi giơ tay lên thì bị đau, Dung Khanh chưa kịp đỡ thì hắn đã cau mày rú lên, "A ..Ôi ... Tiểu Ngũ, chân ta đau, mau đỡ ta lên."
Dung Khanh mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng thấy máu trên chân hắn càng chảy càng nhiều, sàn nhà trước cửa bị máu đỏ tươi làm ướt, nàng thật sự sợ hắn chết vì mất máu quá nhiều, vì vậy nàng bước tới đỡ hắn đứng lên.
Chúc Vưu thân hình cao lớn, Dung Khanh thì nhỏ nhắn không chịu được sức nặng của hắn, không biết là vô tình hay cố ý, thân hình cường tráng của hắn cứ luôn nghiêng về phía trong lòng ngực nàng, hai người càng dán càng gần.”
Dung Khanh mới dìu hắn đi được hai bước, nàng đã mệt tới ra mồ hôi, hơi thở hổn hển: “Chúc đại ca, ngươi nặng quá, phòng khách lại cách đây quá xa, ta sợ không thể đỡ ngươi trở về, hay là ngươi chờ ở đây, ta đi gọi Đại sư huynh tới.”
“Bây giờ đã là nửa đêm, làm phiền giấc ngủ của mọi người không hay, ngươi giúp ta cầm máu xử lý miệng vết thương, ta nghỉ ngơi một lúc lấy lại sức, sau đó ta có thể tự mình trở về, cũng sẽ không làm phiền ngươi nữa.”
Hắn nói rồi đột nhiên hắt hơi: "Hat thu..."
Dung Khanh liếc mắt nhìn hắn, thấy sắc môi hắn tái nhợt, dựa vào gần nàng hơi phát run: “Ngươi lạnh sao?”
Chúc Vưu xoa cánh tay, rùng mình:
“Lúc ta đi ra nghĩ sẽ nhanh trở về, trên người không mặc áo ngoài, hiện tại đêm đã khuya, sương đêm xuống quả thật có chút lạnh, hơn nữa máu chảy khá nhiều, ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng ”
Nghe hắn nói vậy, Dung Khanh xấu hổ vì để hắn ở ngoài cửa, sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, nàng mềm lòng, dìu hắn vào trong phòng.
“Ta sẽ cầm máu cho ngươi trước, đợi lát nữa ngươi nghỉ ngơi tốt, có thể tự trở về.”
“Được, cảm ơn Tiểu Ngũ.” Chúc Vưu nhẹ giọng đáp.
Trong phòng của Dung Khanh chỉ có một chiếc giường gỗ, cũng không có chiếc giường khác để nghỉ ngơi, nàng đành phải dìu Chúc Vưu lên giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Vưu tựa vào cột giường nửa nằm nửa dựa, Dung Khanh vén ống quần của hắn lên, băng gạc quấn quanh đỏ tươi một mảng thấm đẫm máu.
Nàng vừa tháo băng gạc ra thì thấy vết thương vừa mới đóng vảy đều đã nứt toạc, máu không ngừng tuôn ra.
Dung Khanh rửa sạch miệng vết thương cho hắn, sau đó lấy thuốc cầm máu.
Nữ nhi da thịt mềm mại, ngày thường không thể tránh khỏi bị va chạm, trong phòng Dung Khanh luôn chuẩn bị thuốc trị thương thường dùng, đúng lúc có thể cho Chúc Vưu dùng.
Sau khi băng bó vết thương ở chân, Dung Khanh đang định cất thuốc, Chúc Vưu đã nhanh chóng cởi áo của hắn xuống.
Dáng vẻ hoang dã này khiến Dung Khanh giật mình, nàng ấp úng nói: "Ngươi ... ngươi làm gì vậy?"
Chúc Vưu để lộ phần thân trên cường tráng, hắn nhíu mày yếu ớt nói: “Vừa rồi bước xuống cầu thang bị ngã, góc cầu thang đập vào bụng, đau như thắt ruột, nào, mau giúp ta xoa xoa đi.”
Dung Khanh nhìn xuống, quả thật bụng dưới có một vết bầm rất lớn.
Màu sắc trên ngực hắn có chút phai nhạt, nhưng nó cũng không đẹp lắm.
Dung Khanh đành phải cầm rượu thuốc giúp hắn xoa, nàng xoa trước ngực, tay nhỏ mềm mại đặt trên ngực, xoa nhẹ theo vòng tròn.
Cơ bắp săn chắc, nhịp tim mạnh mẽ cùng với nhiệt độ cơ thể nóng bỏng khiến Dung Khanh có chút ngượng ngùng, nàng cúi đầu xuống, hai má nhẹ ửng hồng.
Xoa bóp ngực của nam nhân cho đến khi nóng lên, Dung Khanh mới thu tay lại, liếc nhìn bụng dưới của hắn.
Vị trí bầm tím là dưới rốn, chỗ đó rất xấu hổ.
Nàng đổ một ít rượu thuốc vào trong lòng bàn tay, do dự một lúc, nhẹ nhàng dán xuống vết bầm tím dưới bụng của hắn.
Bàn tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới của nam nhân, ngón tay ngọc bích trắng nõn, mềm mại không xương, sờ rất khoái.
Chúc Vưu có chút bối rối, bụng dưới căng chặt, đôi môi mím chặt tràn ra tiếng than nhẹ: "Ư..."
“Đau sao?” Dung Khanh ngước mắt nhìn Chúc Vưu, hỏi hắn: “Có phải do ta dùng lực quá không?”
Chúc Vưu lắc đầu, giọng nói trầm khàn: “Không đau, sức lực vừa phải, tay của Tiểu Ngũ rất khéo.” Cảm giác rất thoải mái.
____ hết chương 46 ____
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...