Đồ chơi của yêu long

Chương 43: Sờ ngực
Sau khi Lăng Phỉ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Dung Khanh và Chúc Vưu.
Chúc Vưu hắng giọng, khàn khàn nói: “Tiểu Ngũ, ta đã một ngày chưa uống nước, đi rót cho ta chén nước.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Khanh sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn: "Ta không gọi là Tiểu Ngũ."
“Người nọ vừa rồi gọi ngươi như vậy, ta nghe rất rõ.”
“Đó là Đại sư huynh gọi.” Ở trong quan này, chỉ có Đại sư huynh và Nhị sư huynh mới gọi nàng là Tiểu Ngũ.
Bởi vì khi còn nhỏ, Dung Khanh là được Đại sư huynh và Nhị sư huynh từ trên núi mang về.
Lúc đó nàng còn nhỏ, vừa đúng năm tuổi, cũng không có tên, nên bọn họ thuận tiện gọi nàng là Tiểu Ngũ.

Sau khi trở về núi, sư phụ nhìn tướng mạo của nàng, thấy nàng mối duyên thâm sâu với thần tiên, nên đã thu nhận làm đệ tử quan môn. 
Nhắc tới cũng trùng hợp, vì nàng đứng thứ năm trong hàng đệ tử đích truyền, cho nên bọn họ vẫn luôn gọi nàng là Tiểu Ngũ, nghe cũng có vẻ thân thiết.
Chúc Vưu không biết nguyên do trong đó, hắn lơ đễnh nói: “Hắn gọi được, ta cũng gọi được, tên chỉ là cái danh hiệu, Tiểu Ngũ cô nương không cần để ý, mau chút rót cho ta chén nước.”
Người này ở mấy ngày sẽ rời đi, có lẽ về sau cũng không gặp lại nhau nữa, Dung Khanh cũng không tranh luận với hắn, tuỳ hắn đi.
Nàng rót một chén nước, mang đến trước giường cho Chúc Vưu uống.
Không biết cố ý hay vô tình, Chúc Vưu uống hai ngụm, miệng chén nghiêng xuống, toàn bộ nước đều đổ ra, làm ướt đẫm một mảng lớn y phục trước ngực hắn.
“Ai ya, Tiểu Ngũ, sao ngực ta lại đau dữ dội vậy, 
ngươi giúp ta xem có làm sao không?”
Chúc Vưu nhíu mày ôm ngực, dáng vẻ thống khổ.
Dung Khanh bị tiếng hét của Chúc Vưu làm hoảng sợ, nước vừa rồi cũng không nóng, người này sao lại kêu lên như vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nhìn hắn đau đớn như vậy, nàng vẫn cởi y phục của hắn ra, giúp hắn nhìn.
Trước ngực nam nhân này có một vết bầm tím, diện tích rất lớn, hầu như trải khắp bụng dưới, nhưng không chảy máu, bị lớp y phục che đi, nên lúc nãy không phát hiện ra.
 
Chúc Vưu nhíu mày kêu lên đau đớn: “ Ai u, vết thương này hẳn là do ta khi nãy đánh nhau với hổ dữ, vừa rồi không kiểm tra kỹ vết thương trên người, không biết ở nơi này cũng có, Tiểu Ngũ có thể tìm chút rượu thuốc giúp ta xoa không?”

“Chờ một chút.” Dung Khanh là một cô nương lương thiện, không suy nghĩ nhiều, nghe xong liền quay người đi lấy rượu thuốc.”
Vì để xoa thuốc dễ dàng hơn, nàng đã cởi áo của Chúc Vưu, dùng nước ấm lau sạch mồ hôi trên thân hắn.
Nàng đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay xoa xoa, đặt bàn tay nhỏ mềm mại lên, khi vừa chạm vào làn da ấm áp của nam nhân, nàng đột nhiên co rụt lại.
“Này ... cái này...Ta sẽ tìm một sư đệ tới giúp đại ca." Dung Khanh đỏ mặt ngượng ngùng liếc nhìn ngực trần trụi của nam nhân.
Nàng chỉ nghĩ đến xoa thuốc cứu người, nhưng lại không cân nhắc rằng đây là nam nhân, thân cận như vậy, thụ thụ bất thân, không đúng quy tắc lễ nghĩa.
“Tiểu Ngũ.” Chúc Vưu nắm lấy cổ tay nàng, vẻ mặt vẫn thật đau đớn: “Đi tìm người phải mất một lúc, ngực của ta thật sự rất đau, hô hấp chậm lại, không chờ được nữa. Rượu thuốc ngươi cũng đã đổ, mau giúp ta xoa đi. Chỉ là cứu người thôi, không cần câu nệ tiểu tiết như vậy, Chúc mỗ ta lòng người thẳng thắn trong sáng, sẽ không bao giờ làm chuyện mạo phạm cô nương.”
Hắn nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Nếu Tiểu Ngũ cô nương sợ người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm, có thể đóng cửa trước đi, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết việc này.”
Thấy hắn hô hấp khó khăn, lồng ngực phập phồng dữ dội, nhất thời mền lòng, tin lời hắn đóng cửa lại.
Nàng bước trở lại mép giường, đổ một ít rượu thuốc ra lòng bàn tay rồi áp bàn tay nhỏ lên lồng ngực rộng lớn của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn.
Làn da của nam nhân ấm áp, nhịp tim mạnh mẽ, xuyên qua làn da truyền đến lòng bàn tay nàng.

Ngực hắn không phải loại gầy đến mức chỉ còn lại khung xương, cơ bắp săn chắc nhưng không quá căng, vừa phải, nhìn rất khoẻ mạnh hữu lực, cảm giác sờ lên cảm giác rất tốt.
Tai của Dung Khanh đột nhiên nóng ran, tuy rằng nàng không còn là trinh nữ không biết chuyện, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy ngực trần của nam nhân, huống chi là dùng tay sờ soạng.
Nàng chỉ từng thấy long thân của Chúc Vưu, toàn là lân phiến, không có gì hay để sờ.
Nàng đỏ mặt, trộm nhìn Chúc Vưu, mặc dù người nam nhân này mặc y phục vải thô, nhưng cũng không che giấu được khí chất bất phàm.
Gương mặt này của hắn trời sinh quá tuấn mỹ, cho dù hắn đứng cùng một chỗ với nhóm sư huynh tuấn tú, thì ánh mắt nàng vẫn bất giác dừng trên người hắn.
Người này trời sinh đã có sức hấp dẫn, đứng trong đám đông, không cần làm gì cũng sẽ thu hút sự chú ý.
 
______ hết chương 43 _____


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận