Đồ chơi của yêu long

Chương 4: gậy thịt của Yêu Long.
Lời đồn là thật, trong hang động thật sự có Yêu Long.
Dung Khanh quay đầu lại nhìn đống xương bên người nàng, sau lưng toát mồ hôi lạnh váy trắng ướt đẫm mồ hôi.
Nếun hư Yêu Long thật sự tồn tại, lời đồn Yêu Long ăn thịt người cũng là sự thật. 
Những mảnh xương còn xót lại này đều là do Yêu Long làm thịt, phải không?
Lòng bàn chân Dung Khanh bỗng ớn lạnh,sống lưng không nhịn được rùng mình.
Lẽ nào hôm nay là ngày nàng chôn vùi trong bụng Yêu Long sao?
Huhu, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng với Đại sư huynh cũng không kịp, nàng sắp chết đến nơi rồi?
Nàng đưa Đại sư huynh mười lượng bạc nhờ hắn mua giúp nàng đồ trang sức và đồ ăn vặt.
Đó là số bạc nàng vất vả dành dụm cả năm trời còn chưa kịp hưởng thụ mà.
Không biết là sau khi nàng chết Đại sư huynh có thể đốt cho nàng không.

Không, nàng mới mười bảy tuổi nàng chưa muốn chết.
Mặc dù sợ hãi nhưng Dung Khanh vẫn có ý nghĩ tự cứu thoát chính mình.
Nàng chạm vào ống tay áo bên trong hình như còn có vài cái lá bùa.
Không biết đạo hành của Yêu Long kia ra sao, nàng dùng lá bùa cũng không có tác dụng gì.
Lúc này Dung Khanh có chút hối hận vì đã quên mang theo bảo kiếm.
Nàng không có vũ khí chỉ có vài lá bùa cơ hội chạy trốn ra ngoài được rất nhỏ.
Mặc kệ dù thế nào thì vẫn phải thử, nếu không chỉ có thể ngoan ngoãn để nó nuốt sống.
Nàng nghĩ sẽ bắt lấy Yêu Long này sau đó đánh ngất nó rồi nhân cơ hội bỏ trốn.
Dung Khanh liếc nhìn xung quanh thấy trên mặt đất bên phải có một dụng cụ bằng sắt giống như thanh kiếm, có lẽ là do người chết ở đây để lại đã hoen rỉ qua năm tháng.
Nàng nhặt lên cầm trong tay, lấy từ trong tay áo ra một lá bùa Thúc Hoả, bấm tay châm lửa ném về phía Yêu Long.
Dung Khanh giả vờ mạnh mẽ, làm ra vẻ hung ác nói: “Đồ yêu nghiệt, nếu dám lại gần đây ta sẽ lấy mạng mi.”
Chúc Vưu nhìn thiếu nữ cách đó không xa với vẻ khinh thường. Con người thật là ồn ào và ngu ngốc, suốt ngày chỉ biết la hét thật vô dụng.
Ngọn lửa yếu ớt sau khi đụng phải lớp vảy cứng rắn của hắn lập tức dập tắt, thậm chỉ không đủ để hắn sưởi ấm.
Dung Khanh đổi sắc mặt nhìn những mảnh bùa còn sót lại trên mặt đất, bùa chú của nàng thật sự làm nàng mất hết mặt mũi, từ trước tới nay chưa bao giờ thành công. đặt
Thấy bùa chú không có tác dụng Dung Khanh đành phải đặt hy vọng vào thanh kiếm sắt trong tay, nàng chỉ có một cơ hội nếu như ném chính xác đánh gục Yêu Long xuống đất nàng sẽ nhân cơ hội dùng thuật bay lên cửa hang.
Dung khanh nhìn lên thấy phía trên có tia ánh sáng lấp ló, chắc đó là cửa hang động cũng là nơi nàng rơi xuống.
Nàng nắm chặt kiếm sắt trong tay, nhìn chằm chằm Yêu Long trước mặt, hít một hơi thật sâu dùng sức ném kiếm sắt về phía trước.
Đúng là tự đánh giá mình quá cao! 
Chúc Vưu cười lạnh chế nhạo, cái đuôi lớn nhấc lên ‘bịch’ một cái đập kiếm sắt xuống mặt đất.
Hơn một nghìn năm trước, những con người tham lam đó cũng vọng tưởng muốn dùng kiếm sắt đó giết hắn cướp long châu, uống máu ăn thịt hắn để tăng cường tu vi.

Cuối cùng không phải bọn họ cũng bị vùi thây ở tại đây hay sao.
Nữ nhân này cũng muốn giết hắn để cướp long châu sao? 
Vậy chết cùng bọn họ đi.
Chúc Vưu nhìn chằm chằm Dung Khanh bằng đôi mắt hung ác nham hiểm, trong đôi mắt xanh màu hổ phách hiện lên hung quang tràn ngập sát khí. 
Dung khanh sợ tới mức cơ thể run lên, trái tim xém nhảy lên cổ họng, Yêu Long này thật đáng sợ.
Nàng lui từng bước vì phía sau, hét lên trong run rẩy: “Mi đừng lại gần đây ta còn có rất nhiều pháp bảo.”
Từ trong tay áo nàng lấy ra một lá bùa, không cần biết là thuộc tính gì, bấm tay làm pháp ném về phía Yêu Long.
Một dòng nước nhỏ giống như trẻ con đi tiểu tưới lên lên thân Chúc Vưu, không đến hai cái đã ngừng.
Chúc Vưu nhìn vết ướt trên vảy cau mày, đôi mắt màu xanh hổ phách tràn đầy sự khinh bỉ, đúng là một nữ nhân ngu ngốc.
Hắn nhấc cái đuôi khủng lồ lên quét về phía Dung Khanh, cuốn lấy cái cổ nhỏ bé yếu ớt của nàng, đuôi rồng dùng sức từ từ siết chặt.
“A...khụ khụ…cứu mạng...thả ta ra.” 
Dung Khanh liều mạng dãy giụa, hai chân đá loạn hai tay dùng sức kéo đuôi rồng quấn trên cổ.
Trên mình Yêu Long đều là vảy cứng, nàng đánh vào không đau cũng chẳng ngứa căn bản không có tác dụng gì.

Chúc Vưu lạnh lùng nhìn Dung Khanh dãy giụa hấp hối, hắn thích nhìn loài người ngu ngốc chết từ từ trong tay mình.
Đây là kết cục của sự tham lam và thiếu hiểu biết.
“Khụ...Khụ.” Dung Khanh hô hấp khó khăn khuôn mặt đỏ bừng.
Đánh không có tác dụng nên nàng kéo đuôi rồng xuống, bàn tay nhỏ sờ soạng lung tung muốn kéo đuôi rồng ra khỏi cổ.
Trong lúc vùng vẫy vô tình chạm phải một khối vảy rồng, Dung Khanh cảm giác được thứ đó giống như gậy thịt, nhìn kỹ lại hình như có nhiều hơn một cây???
Dùng tay nhéo một cái, sờ vào cảm xúc mền mại giống như da thịt.
Mắt hạnh đào bỗng chốc loé sáng, một tia hy vọng dấy lên.
Cả thân mình Yêu Long đều là vảy cực kỳ cứng, đao thương bất nhập không có nhược điểm. Hai gậy thịt được che dấu này chính là điểm yếu của nó.
——————[Hết chương 4]——————
Ngoài lề:
Dung Khanh dùng lực nắm hai cây gậy thịt, đe doạ nói: “Mau thả ta ra nếu không ta kéo đứt nó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận