Chương 39: Sư huynh trở về
Chúc Vưu trong lòng tức giận không kiềm được, sáng nay hắn tỉnh lại, không đi qua xem Dung Khanh, trực tiếp ngồi đả toạ.
Chờ hắn quy nạp khí tức xong, trong lòng vui sướng, công lực của hắn đã khôi phục được tám phần.
Hắn nghĩ đêm này, chỉ cần giao hợp lần cuối cùng, thì công lực của hắn có thể hoàn toàn khôi phục, có thể phá tan cái nhà giam này, thoát khỏi xiềng xích mấy ngàn năm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn thậm chí cho rằng lần này, Dung Khanh đã trợ giúp hắn khôi phục công lực, lập được công lớn.
Hắn phải thưởng cho nàng, nàng muốn ăn cái gì, hắn đều biến ra cho nàng.
Ai ngờ khi vừa mở mắt ra, đã thấy nữ nhân này đang bay trên không trung, tìm cách chạy trốn.
Hắn vội vàng đuổi theo, chỉ thiếu một chút nữa hắn đã có thể bắt lấy nàng.
Nhưng, nàng vẫn có thể chạy thoát.
Chúc Vưu mất tinh thần nằm rạp trên mặt đất, kế tiếp, hắn phải tìm cách khác để khôi phục công lực, nếu không chỉ có thể bị vây khốn trong hang động tối tăm này cả đời.
***
So với bên kia Chúc Vưu chán chường ảm đạm, bên này Dung Khanh có thể nói là hạnh phúc tươi sáng.
Mặc dù những ngày này ngắn ngủi, nhưng nàng đã trải qua sinh tử, vùng vẫy trước cái chết cận kề, suýt nữa thì mất mạng.
Dung Khanh lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời,
cảm khái về cuộc sống thoát chết sau tai nạn.
Vừa về tới Cửu Tiên Quan, toàn bộ đồng môn đều chen chúc xúm lại, sắc mặt lo lắng, đối với nàng hỏi han ân cần, hỏi nàng mấy ngày nay đã ở đâu?
Nữ đồng môn có chút thân thiết, trực tiếp kéo nàng vào lòng khóc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đang khóc chính là tiểu sư muội Dung Dịch, nhất định là sợ Dung Khanh không về, không trả được hai lượng bạc nợ của nàng, nên mới khóc thương tâm như thế.
Dung Khanh vỗ vai nàng, bảo nàng cứ yên tâm, đợi khi nào đại sư huynh trở về sẽ trả lại cho nàng.
Dù sao, tất cả gia sản của nàng đều để ở chỗ đại sư huynh.
Thật ra, khi Dung Nhã thấy nàng quay về, sắc mặt cứng nhắc, nhưng sau đó cũng bước tới hỏi han nàng vài câu.
Nhưng Dung Khanh cảm thấy sự lo lắng trên mặt Dung Nhã có vài phần giả tạo.
Nàng không để ý đến nàng ta lắm, chỉ trả lời một tiếng “ừ”, rồi quay về phòng.
Khi Dung Khanh rơi xuống sơn động, nàng cảm thấy có thứ gì đó đẩy mình, dường như là một chưởng phong.
Nhưng đó chỉ là cảm giác, nàng không chắc chắn lắm, chỉ là phỏng đoán thôi.
Nàng không biết có phải là do vô tình dẫm lên gì đó, trượt chân nên ngã xuống.
Thoạt nhìn Dung Khanh giống như mất tích rất lâu, nhưng tính cẩn thận, mới chỉ qua năm ngày mà thôi.
Đại sư huynh và Nhị sư huynh vẫn chưa trở lại núi, khoảng hai ngày nữa bọn họ sẽ trở về.
Dung Khanh nghĩ lại, chưa trở về cũng tốt, nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy khá may mắn.
Dù rất hy vọng Đại sư huynh tới cứu mình, nhưng lại sợ đại sư huynh bắt gặp được cảnh nàng khoả thân giao hợp với yêu long.
Nàng sẽ cảm thấy rất xấu hổ, có lẽ không còn mặt mũi nào theo hắn trở lại Cửu Tiên Quan.
Chuyện đã xảy ra trong sơn động, nàng không muốn cho người thứ ba biết, hãy để nó
chôn sâu trong lòng nàng, vùi vào cát bụi đi.
Dung Khanh trở về trong quan tĩnh dưỡng hai ngày, nàng trở lại với dáng vẻ thanh tú, nghiên lệ trước kia.
Nói đến đây cũng phải thán một câu, long tiên của yêu long đúng là hiệu nghiệm..
Hôm qua, khi tắm rửa, nàng thấy toàn thân non mềm thuỷ nhuận, trắng như tuyết mùa đông, dấu vết mỏng cũng không thấy.
Nàng ngượng ngùng sờ nơi giữa hai chân, chỉ cảm thấy hai cánh môi hoa đóng chặt, da thịt nơi đó còn mềm mại hơn so với da trên người, cũng không đau nữa.
Dung Khanh thu hồi lại suy nghĩ của mình, trên tay bưng lấy nước trà và điểm tâm đã chuẩn bị đi thẳng đến tiền sảnh.
Hôm nay, Đại sư huynh và Nhị sư huynh trở lại núi, nàng phải đón gió tẩy trần cho hai người họ.
Vừa dọn trà và điểm tâm xong, trước đại môn dưới thềm đá xuất hiện hai nam tử có khuôn mặt tuấn tú chậm rãi đi tới.
Hai người họ đều mặc bạch y, đầu tóc cài quan phát, dáng người cao lớn, khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt sáng, khí chất thiên tiên, bên hông mỗi người đeo một thanh trường kiếm, đi đường vạt áo tung bay, rất có phong thái của tiên nhân.
Nam tử đi đầu cao gần hai thước, nhìn kỹ hắn trời sinh tuấn tú hơn, mặt mày ôn hoà, ấm áp như ngọc, là một người có tình tình tốt.
Người phía sau mang vẻ mặt lạnh lùng, nhìn không phải là người dễ đối phó.
Dung Khanh chạy bước nhỏ tiến tới, hướng hai người chắp tay thi lễ: “Hoan nghênh Đại sư huynh, Nhị sư huynh trở về, sư muội đã chuẩn bị trà và điểm tâm cho các sư huynh.”
Cửu Tiên Quan, trong dòng dõi của họ, nam dùng họ Lăng, nữ dùng họ Dung.
Đại sư huynh tên Lăng Phỉ, Nhị sư huynh tên Lăng Lãng.
Lăng Phỉ sờ đầu Dung Khanh, cởi túi đồ trên vai xuống đưa cho nàng, dịu dàng cười nói: “Đây là quà mua cho Tiểu Ngũ, về phòng mở ra xem có gì không?”
Dung Khanh nhận lấy túi đồ, cười rạng rỡ: “Cảm ơn Đại sư huynh.”
Nàng ngừng lại, hướng về phía Lăng Lãng hơi mỉm cười: “Cảm ơn Nhị sư huynh.”
Lăng Lãng hơi ngẩn ra, dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn đột nhiên trở nên có chút nhu hoà,hắn khẽ gật đầu: "Không cần khách khí.”
Mặc dù Lăng Lãng ít nói và có vẻ lạnh lùng, nhưng Dung Khanh biết trong túi đồ nhất định có một món đồ là Lăng Lãng mua cho nàng.
_____ hết chương 39 ______
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...