Chương15: Muốn bóp chết nàng.
Giọng Dung Khanh nghẹn ngào, môi đỏ mấp máy, mang theo tiếng run: “ Huhu…lạnh quá, chăn bông mềm mại của ta sao lại không thấy.”
Chúc Vưu nghe vậy cười nhạo một tiếng, chăn bông mềm mại?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nữ nhân ngốc này không nhìn xem đây là nơi nào, còn nghĩ đến giường lớn thoải mái ở nhà.
Sau này đồng hành với nàng chỉ có mặt đất cứng rắn lạnh như băng.
Dung Khanh mò mẫm y phục dưới thân, cuối cùng cũng chạm đến một tấm vải, nhưng bởi vì hai tay bị trói chặt nên không thể dùng sức kéo ra váy ngắn bị ép chặt.
Dung Khanh vừa kéo vừa khóc, mắng nhẹ: “Đồ khốn, mau buông ra, không được cướp chăn của Đại sư huynh mua cho ta.”
Tiếng khóc nức nở không ngừng truyền vào tai Chúc Vưu, thật ồn ào, hắn liếc nhìn Dung Khanh thấy động tác nàng tự mắng tự đoạt chăn, nhỏ giọng mắng: “Ngu ngốc”
Hắn nhấc người dậy, nháy mắt bay tới bên cạnh Dung Khanh, vươn long trảo xé dây lưng làm hai cởi trói cho nàng.
Trên cổ tay ban đầu trắng nõn của Dung Khanh hiện ra vết dây hằn đỏ, có lẽ vừa rồi do nàng giãy dụa quá mạnh mà thành.
Chúc Vưu thấy nàng cố gắng kéo y phục, làn da trắng nõn trải đầy những vết xanh tím nhìn thấy mà giật mình, tất cả đều do hắn mà ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn mâm môi, vươn long trảo ra nhanh chóng kéo y phục bị nàng đè chặt bên dưới tuỳ tiện mà ném trên người nàng.
Là hắn trói tay, cũng là hắn cởi y phục.
Nể tình hôm nay, nàng làm hắn vui sướng miễn cưỡng giúp nàng kéo một cái, để xiêm y trở về với nguyên chủ.
Sau đó nàng có bị chết lạnh cũng không liên quan đến hắn.
Bộ dáng Chúc Vưu tựa như đại phát từ bi ban ân, kiêu ngạo liếc Dung Khanh một cái sau đó ưỡn ngực ngẩng cao đầu thong thả quay về trên bậc đá.
Sau nửa đêm, Dung Khanh ngủ rất không yên ổn, dù có xiêm y nhưng vẫn cảm thấy lạnh như cũ.
Nàng nằm nghiêng, co chân ôm hai tay, cuộn mình thành hình tròn, tư thế giống như một con nhím bị thương.
Vì lạnh,nàng thỉnh thoảng lẩm bẩm vài tiếng, sau lại nói vài câu vô nghĩa Chúc Vưu nghe không hiểu.
Trước kia khi Dung Khanh chưa xuất hiện, cái sơn động tối đen này yên ắng không một tiếng động, ngoài Chúc Vưu không có vật sống nào khác.
Một lần Chúc Vưu nhắm mắt là thường ngủ hết nửa năm, có thể duy trì một tư thế từ lúc trước khi ngủ cho đến khi thức tỉnh, trong lúc đó sẽ không nhúc nhích dù một chút nào.
Tuy nói hắn là vật sống duy nhất trong hang động, nhưng lại càng giống một pho tượng vô hồn hơn.
Hắn không bao giờ châm lửa, không biết bình minh, không biết hoàng hôn, cũng không biết khi nào trời tối.
Hắn đã quen với bóng đêm, với sự yên lặng.
Bởi vì sinh hoạt trước đây vô cùng yên tĩnh, những tiếng nói mớ của nàng đã đánh thức hắn.
“Đại sư huynh, khi nào thì huynh trở về? Ta rất muốn ăn hồ lô ngào đường.” Dung Khanh liếm môi, vô thức nuốt nước miếng.
Chúc Vưu mở mắt, con ngươi màu xanh hổ phách lạnh lùng làm người ta sợ hãi, hắn nghiến răng trừng mắt hung ác nhìn Dung Khanh đang ngủ say.
Nữ nhân ngốc đáng chết, ở kia khóc cái quỷ gì?
Ồn ào!
Lại ầm ĩ, hắn sẽ đi qua bóp chết nàng.
Nữ nhân ngốc, hắn đại phát từ bi tha cho nàng một mạng lại không biết quý trọng.
Chúc Vưu mở to đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn Dung Khanh, hắn chờ nếu nàng lại nói thêm một câu nữa, hắn sẽ bay qua bóp chết nàng.
May mắn thay, tựa hộ trong mộng Dung Khanh đã được ăn no, từ sau tiếng kêu vừa rồi nàng đã không lên tiếng nữa.
Từ sau nửa đêm Chúc Vưu nhìn chằm chằm Dung Khanh, muốn bắt nhược điểm của nàng sau đó giết nàng.
Nhưng hắn đã thất sách.
Dung Khanh ngủ rất ngon, nhưng kẻ muốn giết nàng - Chúc Vưu lại vô cùng buồn ngủ.
Hai mắt xanh biếc đục ngầu, đôi mắt mệt mỏi, hốc mắt khô khốc trào ra nước mắt.
Bởi vì gắt gao nhìn Dung Khanh một hồi lâu, một cái nháy mắt cũng nhắm, thiếu chút nữa biến thành mắt gà chọi.
Khi ánh nắng xuyên qua cửa động chiếu lên vách đá.Dung Khanh mới chậm rãi tỉnh dậy.
Nàng cảm thấy toàn thân đau nhức như rụng rời, đặc biệt giữa hai chân đau đến khiến nàng hít một hơi khí lạnh.
Nàng mở mắt, không ngờ lại đụng phải ánh mắt xanh giận dữ sợ khiến trái tim run lên.
Yêu long!
Yêu long đáng sợ, dáng vẻ như là muốn ăn thịt người.
Hôm qua hắn không ăn nàng cho nên bây giờ muốn ăn nàng sao?
Dung Khanh nhặt y phục rơi trên mặt đất, không kịp mặc lên, chỉ có thể che chắn cảnh xuân trước ngực.
Nàng dịch chuyển đùi nhức mỏi không ngừng lùi lại phía sau, cho đến khi chạm đến vách đá mới dừng lại, cách xa Chúc Vưu.
____hết chương 15______
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...