Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

“Tiểu thư, cô không thể ngủ? cô còn chưa nói địa chỉ cho tôi biết! Tiểu thư. . .” Doãn Lê Hàn gọi nhanh, một tay cầm lái, một tay vỗ vỗ mặt Hạ Cảnh Điềm đang mê man ngủ, hỏng bét, hắn không khỏi thầm kêu.

Hạ Cảnh Điềm thì say đến hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, cho dù sét đánh cũng chưa tỉnh lại, Doãn Lê Hàn nhìn Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn đang ngủ rất say thì không khỏi ảo não thở dài, nên làm cái gì bây giờ? Đã trễ thế này, không thể đưa nàng về nhà, chỉ có đưa nàng đến khách sạn ở một đêm .

Vốn không thích hợp làm thế nhưng Doãn Lê Hàn đành phải đem xe chạy về khu vực nội thành, một hồi lâu mới nhìn thấy khách sạn nghỉ chân, cho xe ngừng xong hắn đi chỗ ghế phụ đem Hạ Cảnh Điềm say khướt dìu đi ra, Hạ Cảnh Điềm bước chân loạng choạng ngã nhào vào trong ngực hắn, trong lòng đang ôm nhuyễn ngọc ôn hương, Doãn Lê Hàn tâm bình tĩnh đã hai mươi bốn lập tức lay động một chút, hắn nhíu lông mày tuấn lãng, trong lòng thầm nói một tiếng đắc tội, rồi vòng qua thắt lưng Hạ Cảnh Điềm bế đi vào khách sạn.

Trước quầy tiếp tân có bốn năm cô gái, nhìn thấy Doãn Lê Hàn bế Hạ Cảnh Điềm say ngủ đi tới, đều dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái theo dõi hắn, bất quá, tại khách sạn đây là điều thường thấy, hơn nữa, người tới là khách, tuy trong nội tâm khinh bỉ, nhưng trên mặt cũng lộ ra mười phần nghênh đón.

“Tiên sinh, xin hỏi cần gì?”

“Tôi muốn một gian phòng đơn.” Doãn Lê Hàn lên tiếng nói, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, nói thật ra, hắn là lần đầu tiên làm chuyện này, nửa đêm mang theo một cô gái say rượu vào khách sạn, người không có gì lại đến nơi không bình thường làm cho hắn có chút xấu hổ, nhưng lại không thể mặc kệ Hạ Cảnh Điềm chỉ phải co gắng thuê phòng .

“Xin hỏi là muốn một phòng giường lớn?” Cô gái hỏi kỷ, ánh mắt lơ đãng đảo qua gương mặt Hạ Cảnh Điềm xinh đẹp.


Những lời này tựa hồ chứa hàm ý đặc biệt, Doãn Lê Hàn mặt mỏng lại lần nữa hiện hồng, hắn nhẹ gật đầu, “Một phòng giường lớn a!”

Cô gái lập tức viết phiếu đăng ký phòng, chỉ chốc lát sau đưa cho Doãn Lê Hàn chìa khóa một phòng trên lầu bảy, trước ánh mắt phức tạp của cô gái Doãn Lê Hàn bế Hạ Cảnh Điềm đi đến thang máy, Hạ Cảnh Điềm tuy không nặng, nhưng là cả người đều dựa vào hắn cũng làm cho hắn phải cố hết sức.

Đi vào cửa phòng, Doãn Lê Hàn đem Hạ Cảnh Điềm đỡ đến trên ghế sô pha, ngồi ở bên cạnh thở dốc, lại nghe sau lưng Hạ Cảnh Điềm phát ra tiếng muốn nôn, Doãn Lê Hàn còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Cảnh Điềm cả người đã ghé vào trên lưng của hắn, mãnh liệt nôn mửa liên tục, hắn mở to hai mắt, muốn tránh đã không kịp, lông mày nhíu lại một cái, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩ.

Hạ Cảnh Điềm nôn xong liền lẩm bẩm nói khát, tay mảnh khảnh tay hướng Doãn Lê Hàn, “Nước. . .nước. . .”

Lúc này Doãn Lê Hàn cả lưng đều bị Hạ Cảnh Điềm làm dơ, chỉ phải cởi ra quần áo ném tới trong phòng tắm, mới đi đến bên bình trà vì Hạ Cảnh Điềm rót một chén, Hạ Cảnh Điềm khát uống liền vài ngụm, lại lần nữa rơi vào giấc ngủ, Doãn Lê Hàn cũng không muốn đánh thức nàng, đỡ cho sau khi nàng tỉnh lại càng khó phục vụ, nhìn sang gương mặt ngọt ngào của Hạ Cảnh Điềm, hắn không khỏi thầm thở dài nói! cũng không tệ lắm, làm sao lại thích đến nơi như vậy ? Nếu đêm nay không gặp được hắn, mà là người xấu, chẳng phải xong rồi?

Ánh mắt dời khỏi mặt Hạ Cảnh Điềm, Doãn Lê Hàn cởi trần đang muốn đi vào phòng tắm tắm sạch sẽ, đột nhiên nghe được điện thoại của Hạ Cảnh Điềm vang lên, hắn khẽ giật mình, sửng sốt một chút, rồi lấy điện thoại, chỉ thấy trên mặt chính hiện tên Đỗ Thiên Trạch.

Doãn Lê Hàn đã bị Hạ Cảnh Điềm làm cho mệt mỏi, nhìn qua điện thoại, hắn suy nghĩ có lẽ người này là bạn của cô, có thể bảo hắn tới đón nàng cũng tốt, đỡ phải sáng hôm sau gặp mặt xấu hổ, nghĩ xong, hắn nhấn nút trả lời mà sau này hắn sẽ hối hận vì làm việc này.


“alo. . .” Doãn Lê Hàn tận lực dùng tiếng rất bình thường lên tiếng.

Lời của hắn vừa nói xong, lại nghe thấy đối phương đột ngột không có thanh âm, hắn đang có chút kỳ quái thì lại nghe đối phương truyền đến một câu gầm nhẹ, “Anh là ai? Vì cái gì nhận điện thoại của Hạ Cảnh Điềm?”

Doãn Lê Hàn kinh ngạc, từ trong lời nói cảm giác được đối phương vô cùng tức giận, hắn lập tức giải thích lên tiếng, “Vị tiên sinh này, anh trước đừng nóng giận, hãy nghe tôi nói, vì chủ nhân điện thoại đã uống rượu say, cho nên tôi mới tiếp điện thoại của cô ấy.”

“Các người bây giờ đang ở đâu?” Đối phương đã nghiến răng nghiến lợi.

“Tại một khách sạn.” Doãn Lê Hàn thành thật trả lời.

“Khách sạn nào?” Tiếng gầm vang lên, thanh âm trong nháy mắt đề cao hơn.


Doãn Lê Hàn lập tức nói ra tên khách sạn, nhưng nghe đối phương giọng rõ ràng là đang hiểu lầm cái gì, hắn vừa định giải thích thì bên kia đã vứt xuống một câu gầm nhẹ liền cúp điện thoại, kinh sững sờ hết sức, trong đầu quanh quẩn câu cảnh cáo vừa rồi, anh nếu dám đụng đến cô ấy, tôi sẽ bầm anh vạn đoạn.

Bên trong một nhà hàng sang trọng, Đỗ Thiên Trạch vốn chính đang nhàn nhã thưởng rượu, trong lúc vội vàng liền vội lấy áo khoát ngay cả khóa kéo cũng chưa kéo xong, liền một tay nắm lấy lên trên bàn chìa khóa xe hướng thang máy chạy, vừa chạy, vừa khẽ nguyền rủa, vừa nghĩ tới Hạ Cảnh Điềm giờ này đang ở một mình trong khách sạn cùng một người đàn ông, hắn đã tức giận đến phát điên, rốt cuộc là tên xấu xa nào dám động đến Hạ Cảnh Điềm của hắn, hắn tuyệt không cho người đó đẹp mặt.

Đi vào trong ga-ra, Đỗ Thiên Trạch nhanh nhanh nổ máy, chỉ chốc lát sau chiếc xe màu đỏ đã gào thét biến mất trong bóng đêm…

Mà trong khách sạn, Doãn Lê Hàn sợ Hạ Cảnh Điềm sẽ cảm lạnh, chỉ phải đem nàng bế lên giường ngủ, thay nàng đắp kín chăn, nhìn người mình tràn đầy mùi bẩn trong lòng đã nho nhỏ nén giận đúng là mệnh khổ, hắn lần này xem như là người tốt không được may, vừa mới xuống phi cơ không đến ba giờ, liền đã hội tụ bạn bè, giờ chưa được nghỉ ngơi phải lo chăm sóc một cô gái say như chết, hắn thật là chọc không đúng người.

Trước khi bạn của cô ấy đến, hắn còn có thời gian tắm sạch sẽ thoải mái, nghĩ xong, liền đi vào trong phòng tắm, chỉ chốc lát sau, Doãn Lê Hàn đã quấn khăn tắm đi ra, quần áo nhét vào trong bồn tắm, tất nhiên là không mặc được rồi, dùng khăn lông lau khô tóc ẩm ướt rồi ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, bay cả chặn đường xa hắn cũng đã cực kỳ mệt mỏi.

Mà đang nhanh chân chạy đến – Đỗ Thiên Trạch tìm đã lâu mới tìm được khách sạn, nổi giận đùng đùng chạy đến tiếp tân, bất chấp phong độ, hắn trực tiếp xông về thang máy trước sự kinh ngạc hết sức của cô gái, thẳng đến lầu bảy tìm đến số phòng của Hạ Cảnh Điềm, không chút do dự vung nắm tay gõ cửa.

“Bang bang. . . Bang bang. . .”

Doãn Lê Hàn đang nghiêng người trên ghế nghỉ ngơi, vừa chìm vào mộng đẹp đã bị tiếng động lớn ngoài cửa làm tỉnh lại, hắn đứng người lên đi tới cửa, trực tiếp liền mở cửa, nhưng mà, khi hắn còn không có thấy rõ người tới, đã bị ăn một quyền đau buốt, làm cho cả người Doãn Lê Hàn đều thanh tỉnh, chờ hắn lấy lại tinh thần, mới phát hiện nơi cửa đứng một người bề ngoài rất tuấn tú, cao ngất nhưng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào hắn.


“Vị tiên sinh này. . .” Doãn Lê Hàn vừa sợ vừa giận, trên mặt đau nhức làm cho hắn nói chuyện có vẻ cố hết sức.

Đỗ Thiên Trạch vốn là không muốn đánh người, nhưng khi nhìn thấy Doãn Lê Hàn chỉ quấn khăn tắm bước ra, trong lòng không che dấu được tức giận bạo phát, trong chớp mắt đó hắn chỉ duy nhất muốn làm chính là hảo hảo giáo huấn loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không đợi Doãn Lê Hàn giải thích, hắn bốc hỏa đẩy ra Doãn Lê Hàn một bên, trực tiếp vọt tới Hạ Cảnh Điềm đang ngủ say trên giường, khi thấy quần áo chỉnh tề, trong lòng lửa giận mới tiêu tan một chút.

Khi hai người đàn ông đồng dạng suất khí đứng cùng chung một phòng sẽ là hình tượng như thế nào? Đỗ Thiên Trạch quay đầu lại hung dữ trừng mắt Doãn Lê Hàn cũng tuấn tú không kém, đáy lòng ngăn không được phun lên tầng tầng lửa giận, mà Doãn Lê Hàn cũng nghiêng mắt nhìn Đỗ Thiên Trạch ngoại hình hơn người, trong khoảng thời gian ngắn dở khóc dở cười, rồi lại ảo não, tự mình làm việc tốt không đúng chỗ, lại bị đánh oan, đúng là gặp xui xẻo.

“Vị tiên sinh này, tôi xem thì anh đang hiểu lầm, tôi cùng với vị tiểu thư này chỉ là vừa mới quen, cũng không có phát sinh chuyện như anh đang nghĩ.” Doãn Lê Hàn cho rằng phải vì mình mà lấy lại công đạo.

Đỗ Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, giọng điệu tràn đầy trào phúng, “Mang theo một cô gái say rượu vào khách sạn, hiểu lầm? còn không thể chờ đợi được bỏ đi quần áo là vì thời tiết rất nóng sao?”

Doãn Lê Hàn mới phát hiện trên người mình chỉ có khăn tắm, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hắn nhíu nhíu mày, “Vị tiểu thư này vừa rồi nôn lên người tôi, tôi bất đắc dĩ mới phải đi tắm rửa một cái.”

Đỗ Thiên Trạch có chút khó chịu khoát tay, không nhẫn nại nói, “Tôi không muốn nghe nói nhảm, thức thời thì nhanh lên đi ra ngoài, nếu không, đừng trách tôi không khách khí.”

Doãn Lê Hàn cắn cắn môi mỏng, cầm lấy quần mặc lên, sau đó, cũng không quay đầu lại rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui