Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Sau hoa viên lớn của Đỗ thị, một bóng dáng lười biếng nghiêng tựa trên ghế dài, chân dài giao nhau, mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời chói mắt, khẽ mím môi mỏng cũng tản ra sự gợi cảm, Đỗ Thiên Trạch híp lại mắt, đưa tay nhìn đồng hồ, còn có một tiếng đồng máy bay sẽ đi đến thành phố đó, những ngày này hắn đi theo cha họp ở công ty, nhàm chán chết hắn. Hôm nay, cuối cùng cũng bớt thời giờ đi đến đó, vuốt điện thoại, cố nén ý muốn gọi điện, môi gợi cảm nhẹ cười, nụ cười tà tà, đôi khi, làm cho người ta bất ngờ sẽ có thể gia tăng cảm tình lắm nha!

không nhớ rõ ở đâu chỉ ra chiêu này, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy còn hữu dụng, nhẫn nại làm kích thích tăng cao, hắn suy nghĩ, Hạ Cảnh Điềm khi thấy hắn đột nhiên xuất hiện sẽ rất kinh ngạc, nghĩ đến đó khóe miệng vòng cười đã lớn ra.

Trung tâm thành phố.

Giữa trưa ánh nắng mạnh mẽ xuyên qua cửa sổ sát đất rơi tại sàn nhà bóng loáng, hình thành những vòng sắc màu bảo thạch, một nữa chiếc chăn trắng đã rũ xuống sàn nhà, trên giường Hạ Cảnh Điềm cuộn mình thành một đoàn, ôm lưng gối ngủ say sưa, tối hôm qua cực độ mỏi mệt làm cho nàng cần ngủ đủ giấc, điện thoại mới đặt ở tủ giường vẫn lẳng lặng nằm vô thanh vô tức.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Hạ Cảnh Điềm bị ánh nắng kích thích, trong ngủ say dần mở to mắt, khi thấy kim đồng hồ chỉ hướng phương hướng, nàng cả người đều bật lên lên, hai giờ chiều, trời ạ. . .


Rất nhanh chụp lấy bộ đồ ngủ mặc vào, nàng đi vào phòng khách, cả tòa biệt thự im ắng, xem ra Kỷ Vĩ Thần đã đi làm, nàng vô thức thở ra một hơi, không có việc làm nên làm cho người ta cũng lười biếng, vệ sinh cá nhân xong, nàng lấy túi xách ra cửa, đầu tiên đi tới gian phòng nàng thuê lấy một ít nhu yếu phẩm ở đó đem về, rồi trực tiếp thuê xe về biệt thự, cứ vậy mà đi mấy lần, rồi chẳng có mục đích mà lang thang trên đường đông người, nhìn người khác có bạn bè cùng đi dạo, nàng cảm thấy rất cô đơn, nghĩ đến đã vài ngày không có tìm Tiểu Ngữ và A Nhã, bây giờ cũng đúng lúc là giờ tan việc.

Gọi điện thoại đến, nghe được tiếng cười vui vẻ củaTiểu Ngữ, Hạ Cảnh Điềm cũng vui theo, bọn họ hẹn tại cửa công ty Kỷ thị gặp mặt, Hạ Cảnh Điềm cũng không biết vì cái gì, khi đi tới Kỷ thị, nhìn trước mắt tòa nhà hơn bảy mươi tầng, cửa thủy tinh chiếu rọi chói mắt cực kỳ, nàng lấy tay che mắt, tâm đột nhiên có chút phiền muộn, nàng rất hâm mộ những thành phần tri thức đang bận rộn bên trong.

Hạ Cảnh Điềm kiên nhẫn chờ, ánh mắt không khỏi tìm kiếm nhìn ở cửa chính, phút chốc, một bóng dáng quen thuộc từ trong đại sảnh phóng ra, Hạ Cảnh Điềm tâm mạnh nhảy dựng, ra tới không phải là Kỷ Vĩ Thần sao? Chỉ thấy hắn đi lại có chút gấp gáp, vừa nói điện thoại, vừa đi ra cửa, tại đó, bảo vệ đã đem xe của hắn dừng đợi sẵn, Hạ Cảnh Điềm có chút si ngốc nhìn hắn lên xe, đột nhiên, cửa xe hạ xuống, ở ghế lái phụ bên cạnh Kỷ Vĩ Thần là một cô gái xinh đẹp đang cười đến vũ mị, thập phần thân mật hôn lên má hắn, sau đó, chiếc xe khí phách chạy đi trước mắt kinh ngạc của Hạ Cảnh Điềm.

Hạ Cảnh Điềm chấn động đứng nguyên tại chỗ, nội tâm đã phân không ra cảm giác gì nữa, từ mừng rỡ khi thấy Kỷ Vĩ Thần đến cảm giác buồn phiền hiện tại, còn mơ hồ có chút tức giận cùng khó chịu, càng làm cho nàng nhịn không được suy đoán người kia là ai? Nhưng cũng chỉ những tiểu thư danh giá mới xứng đôi với hắn.

Hạ Cảnh Điềm đang ngây người thì bả vai bị người dùng lực vỗ một cái, nàng giật mình nảy người, quay đầu, chỉ thấy Tiểu Ngữ cùng A Nhã nhìn nàng quái dị.

“Đang nhìn cái gì mà mất hồn như vậy?” Tiểu Ngữ trêu ghẹo, ánh mắt cũng đuổi theo hướng Hạ Cảnh Điềm chú ý.

Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, “Không có gì, đi thôi! Chúng ta trước ăn cơm, đêm nay mình mời.”


“Như thế nào? Có việc vui à!”

“Không có việc vui thì không thể mời sao? Lâu như vậy không gặp, nhớ các cậu chết rồi.” Hạ Cảnh Điềm cười, trong lòng lại tức giận nghĩ, tất nhiên Kỷ Vĩ Thần xa xỉ trả lương cho nàng, nàng cũng sẽ không vì hắn mà tiết kiệm.

Đầu tiên bọn họ tìm đến một nhà hang trung bình dùng cơm, sau lại đi dạo mua quần áo, mua bao lớn bao nhỏ, ba người đều mua rất nhiều, Hạ Cảnh Điềm nhớ kĩ lời Kỷ Vĩ Thần nói…, phải đề cao thưởng thức cùng khí chất, lúc này đây, nàng ngược lại quyết tâm đi mua vài bộ quần áo cao cấp, cái này lại làm A Nhã cùng Tiểu Ngữ nhìn choáng váng, đều hỏi Hạ Cảnh Điềm từ đâu có nhiều tiền, Hạ Cảnh Điềm chỉ nói bạn cho mượn, cũng may họ không có hỏi thêm đã liền tin.

Một lúc đi dạo đến mười một giờ, ba người mới trở về nhà mình, Hạ Cảnh Điềm cầm theo mấy túi quần áo mờ mịt không định đi trên đường náo nhiệt, nàng đột nhiên rất không muốn đi trở lại cái nhà kia, bởi vì trong nhà quá lạnh lẽo, quạnh quẽ làm cho nàng sợ hãi, đêm nay, Kỷ Vĩ Thần chắc là không trở lại, có mỹ nữ làm bạn, hắn còn có thể trở về cùng cô gái bình thường như nàng sao?

Nhìn đèn chớp nhoáng hoa lệ, trong thế giới phồn hoa này Hạ Cảnh Điềm đột nhiên rất tức giận, rất khó chịu, đè nén tâm lý muốn tìm cái gì phát tiết, nàng không trách ai, chỉ đổ thừa tại mình, có cảm giác nặng nề này làm nàng thở không nổi.

Ánh mắt đột nhiên chạm đến cách đó không xa một quán bar cao cấp! muốn phát tiết tốt nhất là uống rượu, chưa từng nghĩ muốn uống rượu, muốn say, Hạ Cảnh Điềm không hề do dự, cất bước liền đi vào, đi vào nơi co không khí ám muội mê hoặc lại dễ chịu hơn nhiều, tùy tiện tìm một vị trí, mở miệng liền muốn hai chai rượu đỏ, đôi khi, dùng tiền mua sự vui vẻ còn hơn là đứng một mình trong phòng.


Ba ly rượu, nàng phát hiện căn bản không có một chút say, nàng đang hoài nghi rượu có vấn đề, hay là mình tửu lượng tăng nhiều rồi? Cô đơn làm cho tâm con người vô cùng yếu ớt, nàng Hạ Cảnh Điềm sống đến năm thứ hai mươi bốn thì một tràng ái tình cũng chưa từng có, trong đầu đột nhiên nhấp nhoáng gương mặt Ngô Viễn Khang, không nàng có yêu nhưng không đủ sâu? Hay là bị thương quá đau? Hạ Cảnh Điềm thật lâu không nhớ tới người này rồi, đối với hắn, Hạ Cảnh Điềm chỉ có hận, đau khổ, cũng giãy dụa qua, nhưng duyên phận tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nàng chỉ mới quay người lại đã biến mất không dấu vết rồi!

Hạ Cảnh Điềm nội tâm buồn bực, rượu một ly lại một ly uống cạn, dưới ngọn đèn mê ly, ca khúc thương tâm, nàng đưa mắt nhìn trong sàn nhảy, vài đôi yêu nhau ôm ấp khiêu vũ, náo nhiệt nhất quán bar chính là bên trái nơi bàn dài có sáu bảy thanh niên đang ồn ào đùa giỡn.

Lúc này, ngoài cửa bar đi tới một thanh niên tuổi trẻ, hắn còn rất trẻ, nhìn khoảng hai mươi bốn tuổi gì đó, khuôn mặt cũng ưa nhìn tuấn lãng, tóc đen như mực mềm mại, một thân quấn áo trắng càng tôn lên dáng người hắn cao ngất, hắn vừa đi vào, liền thấy sáu bảy người kia gọi, “Lê Hàn, ở đây… ở đây. . .”

Thanh niên trẻ tuổi kéo môi cười, sảng khoái đi đến nơi phát ra tiếng gọi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui