Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Hạ Cảnh Điềm đến xế chiều mới kiểm tra bệnh xong liền về nhà nghỉ ngơi, bởi vì lo lắng Kỷ Vĩ Thần sẽ gọi điện thoại tới, nên để điện thoại đặt ở bên gối, nhưng không ngờ thoáng cái ngủ say như chết, đợi nàng tỉnh lại đã là đến sáng ngày thứ hai, mở mắt ra nàng cầm lấy điện thoại xem xét, may mắn không có cuộc gọi nào.

Ngủ ra một thân mồ hôi lạnh, nàng trực tiếp đi vào trong phòng tắm mở nước nóng vệ sinh sạch sẽ, sau phát hiện tinh thần tốt hơn nhiều, hôm nay là thứ sáu, chỉ cần chịu qua hôm nay, hai ngày sau là có thể nghỉ ngơi, Hạ Cảnh Điềm mong thời gian trôi qua thật nhanh, nàng tới nơi này đã nửa tháng rồi, ngồi ở trên giường cầm lấy điện thoại gọi về nhà, đây là thói quen tất nhiên, mỗi ngày sớm hay muộn đều cùng ba mẹ trò chuyện một lần, như vậy, có thể biết rõ tình hình bệnh của cha.

Lần này trò chuyện cuối cùng nghe được Hạ mẹ giọng nói vui mừng, bác sĩ nói bệnh của cha có hi vọng, điều này cũng làm cho Hạ Cảnh Điềm an tâm không ít, trò chuyện xong, nhìn sắc trời vẫn còn sớm liền vội vàng đem quần áo mấy hôm nay ra giặt, một phen bận rộn đã đến bảy giờ, nàng trên đường mua bánh mì làm bữa sang rồi trực tiếp đi làm.

Ngày nay trôi qua rất bình yên, làm cho nàng rất may mắn chính là, không có nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần, đồng thời lại có một chút nho nhỏ thất lạc, trong lòng cân nhắc suy nghĩ muốn gặp hắn hay không muốn gặp hắn, vẫn cứ mâu thuẫn, vào lúc tan việc, ba trợ lý trẻ như chiếm được giải phóng, cùng đi dạo phố mua đồ, Hạ Cảnh Điềm cùng bọn họ đi chung cũng cảm thấy rất vui vẻ, trên đường đi tiếng trò chuyện thoải mái vang lên không ngừng làm cho nàng tâm trạng đang bị đè nén buông lỏng.

Trong khu nhà cao cấp của chủ tịch tập đoàn Đỗ thị, Đỗ Thiên Trạch một thân trang phục ngày thường rất nhàn nhã đứng ở cửa, sau khi đem chìa khóa xe giao cho bảo vệ, hắn bước vào ngôi nhà quen thuộc, đi ra nghênh đón hắn là quản gia trong nhà, “Cậu chủ đã trở lại, ông chủ cùng bà chủ đều ở trong phòng khách chờ ngài !”

Đỗ Thiên Trạch gật gật đầu, sự nhạy cảm làm cho hắn cảm thấy không khí không đúng, hơn nữa, đứng ở cửa ra vào có vài chiếc xe cao cấp cũng làm cho hắn nghi hoặc, chẳng lẽ trong nhà có khách quý? Nghĩ đi nghĩ lại, thân vẫn hướng về phòng khách mà đi.


Quả nhiên không ngoài dự liệu, trong nhà có khách, khách này cũng không lạ lẫm, là chú Lâm đồng sự của cha hắn, nghe nói chú Lâm cũng là người có thành tựu rất lớn, sản nghiệp cũng nằm trong tốp đầu cả nước, tất cả mọi người thấy Đỗ Thiên Trạch đi tới, trên mặt đều lộ ra vui vẻ.

“Thiên trạch, tới ngồi.” Đỗ lão gia giọng điệu uy nghiêm hữu lực, trên mặt lộ ra từ ái, giống như đây là con trai bảo bối ông yêu thương nhất!

Đỗ Thiên Trạch còn phát hiện trong phòng khách ngoại trừ chú Lâm, còn có một mỹ nữ, rất có khí chất, tuổi không sai biệt lắm khoẳng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tướng mạo ngọt ngào gợi cảm, cách ăn tinh tế, chỉ thấy hắn mới vừa vào cửa, vị mỹ nữ kia liền đem ánh mắt chăm chú vào trên người của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.

“Chào chú Lâm.” Đỗ Thiên Trạch lễ phép hướng người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi đối diện cha lên tiếng chào.

Chú Lâm đôi mắt nhìn Đỗ Thiên Trạch từ trên xuống dưới, lộ ra mỉm cười thoả mãn, “Tốt, tốt, vài chục năm không thấy, đứa bé trai giờ trở nên cao lớn tuấn tú như vậy rồi, thật sự là hậu sinh khả uý!”

“Chú quá khen ngợi.” Đỗ Thiên Trạch khiêm tốn cười, ánh mắt lơ đãng xẹt qua mỹ nữ, đã thấy nàng đang cười nhẹ nhàng nhìn qua hắn.

Lại nghe chú Lâm như đột nhiên nghĩ đến cái gì, một lần nữa cười nói!”A! Xem ra chú thực sự già rồi, quên giới thiệu, cô bé này chính là con gái chú Lâm Tiểu Dạ, Thiên Trạch, con còn có nhớ không? Khi còn bé hai đứa hay cùng nhau chơi đùa?”

Lâm Tiểu Dạ? Đỗ Thiên Trạch trong đầu bay lên dấu chấm hỏi, hắn trong trí nhớ có cô bé này sao? Hắn đang tìm kiếm hồi ức, lại nghe Đỗ phu nhân tươi cười rạng rỡ, “Anh Lâm, lúc kia Thiên Trạch mới năm tuổi, Tiểu Dạ cũng mới ba tuổi, đều nhỏ như vậy, khả năng không có nhớ a!”

Đỗ Thiên Trạch không khỏi trong lòng thầm hừ hừ, năm tuổi hắn làm sao có thể nhớ rõ? Ánh mắt rơi vào trên người Lâm Tiểu Dạ, cặp mắt hồ ly tràn đầy thú vị.

“Anh Thiên Trạch, không nhớ em sao?” Lâm Tiểu Dạ cười thanh thúy ra tiếng, đối với người con trai trước mắt này, nàng nhớ rất rõ!

“Chúng ta có từng gặp sao?” Đỗ Thiên Trạch môi mỏng giơ lên một vòng cười chói mắt.


“Hai đứa trẻ này đi nơi khác trò chuyện đi, cha và chú Lâm còn có việc muốn nói.” Đỗ lão gia cười ha hả nói, kỳ thật mục đích của ông rất đơn giản, làm cho con trai cùng Tiểu Dạ một mình ở chung, đây cũng là mục đích ông vội vã gọi hắn về như vậy.

Lâm Tiểu Dạ cười nói!”Dạ! Chúng con đi trong hoa viên dạo một chút!”

Đỗ Thiên Trạch cũng không thể không đi, đứng dậy liền cùng Lâm Tiểu Dạ đi ra ngoài, sau lưng, ba vị trung niên trên mặt đều lộ ra ánh mắt mong đợi.

Bước chậm trong hoa viên, Lâm Tiểu Dạ chưa từ bỏ ý định hỏi lại một câu, “Anh thực sự không nhớ em?”

“Không.” Đỗ Thiên Trạch trực tiếp lên tiếng, mỹ nữ xuất hiện trong cuộc đời hắn là vô số, hắn sao có thể nhớ rõ nhiều như vậy?

Lâm Tiểu Dạ dí dỏm, ” Ở Paris, lúc anh đang trên sàn diễn, em ngồi ở ghế khan giả, anh không nhớ à.”

“Paris?” Đỗ Thiên Trạch giống như nhớ lại.


“Đúng vậy! Anh không đã từng làm người mẫu đó sao? Lúc kia em ngồi gần sàn diễn!” Lâm Tiểu Dạ cặp môi đỏ mọng giơ lên, lộ ra một vòng cười vui mừng, lúc đó Đỗ Thiên Trạch đã thật sâu khắc vào tim nàng, sự tuấn tú của hắn khí chất toát ra đều làm cho nàng khao khát.

Đỗ Thiên Trạch có chút nhớ lại, trước kia khi ở Paris học, hắn nhất thời thích thú làm người mẫu ở trường, bất quá, hắn ngược lại không có chú ý tới Lâm Tiểu Dạ, hôm nay nghe nàng nhắc tới, hắn mới có chút ít nhớ lại.

Ngồi ở trong hoa viên, Đỗ Thiên Trạch đối mỹ nữ đã kiên nhẫn đến trình độ không tầm thường, nghe Lâm Tiểu Dạ nói về khoảng thời gian nàng lưu học hắn chỉ ở một bên lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên phụ hợp vài tiếng, cứ như vậy, liền cho tới lúc tiệc tối diễn ra, trên bàn cơm, Đỗ lão gia một nói làm Đỗ Thiên Trạch thiếu chút nữa cầm không xong chiếc đũa.

“Đỗ gia chúng ta nếu có thể cưới được Tiểu Dạ ngoan hiền hiểu biết làm con dâu thì tốt rồi.”

“Không, không, nếu như Tiểu Dạ của tôi có thể gả vào nhà Đỗ gia mới là phúc khí !”

Hai ông gài bắt đầu hát hí khúc. Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú có chút khó coi, ánh mắt liếc về phía Lâm Tiểu Dạ, chỉ thấy nàng khuôn mặt đỏ bừng, cặp mắt ngây thơ như nước thỉnh thoảng nhìn hắn đưa tình, trong mắt sự yêu thích đã được biểu hiện vô cùng tinh tế, Đỗ Thiên Trạch trong lòng thầm kêu thảm, nguyên lai cha đã sắp xếp cuộc gặp gỡ này! Khó trách người cha chỉ thích trồng cây ngắm hoa của hắn lại chủ động làm cho hắn và cô bé gặp mặt. . . thì ra… thì ra. . . Một bữa cơm này, Đỗ Thiên Trạch ăn làm sao ngon! Phải biết rằng, hắn cho tới bây giờ còn chưa tính tới chuyện kết hôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận