Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Mười phút thời gian, chờ Hạ Cảnh Điềm chạy tới công ty thì đã vinh quang được xếp vào bảng đi muộn, hơn nữa, khi vừa vào cửa văn phòng liền bị quản lí gọi vào mắng té tát, chuyện nàng ngày hôm qua thất trách, Hạ Cảnh Điềm biết rõ mình sai rồi, nên chỉ phải ngoan ngoãn chịu trận, nhưng trong lòng suy đoán, ngày hôm qua Đỗ Thiên Trạch rõ ràng nói đã xin phép rồi, hắn rốt cuộc là xin như thế nào ? Ai, làm sao lại tin tưởng người này.

Sáng sớm, một đống lớn tư chất liệu làm nàng bận tối mắt tối mũi, ngay cả nước cũng không có thời gian uống, nhưng tối hôm qua ngủ không đủ giấc lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm tái nhợt, Hạ Cảnh Điềm uống hai viên thuốc rồi tiếp tục làm việc, sau một phen cố gắng, cuối cùng công việc trên đầu đã giải quyết hầu hết, hơn nữa, cũng bởi vậy, làm cho nàng càng thấy thảm không ra sắc người, thật sự duy trì không được Hạ Cảnh Điềm gục xuống bàn nghỉ ngơi một phen.

Nhắm mắt lại nhưng ngủ quên lúc nào không hay, thẳng đến bên tai truyền đến tiếng gõ bàn, Hạ Cảnh Điềm mới từ trong mộng bừng tỉnh, bối rối ngẩng đầu, nguyên lai tưởng rằng gặp quản lí, nhưng không ngờ, thình lình chứng kiến người đứng ở bên cạnh bàn làm việc của nàng dĩ nhiên là, . . . Kỷ Vĩ Thần.

“Kỷ tổng. . .” Hạ Cảnh Điềm mở mắt to, thất kinh đứng người lên.

“Giờ làm việc cho cô ngủ đấy sao?” Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú không biểu lộ cảm xúc, khẩu khí hoàn toàn là cấp trên hà khắc.

“Tôi. . .” Hạ Cảnh Điềm há to miệng, nghĩ giải thích cái gì, lại chột dạ chỉ có thể cúi đầu xuống.


Kỷ Vĩ Thần vốn chỉ là xuống họp, khi đi ngang văn phòng thấy có người hiển nhiên ngủ, khi thấy dưới làn tóc mềm mại xem ra vẻ mặt thần sắc có bệnh, Kỷ Vĩ Thần chỉ phải tiến đến nhắc nhở nàng một phen, nhìn nàng hữu khí vô lực, hắn trong lòng biết, nàng sinh bệnh rồi, làm cấp trên như hắn cũng không phải vô tình đến làm cho nhân viên mang bệnh đi làm, hắn híp lại mí mắt, nói!”Cần xin nghỉ trực tiếp nói với cấp trên là có thể.” Nói xong, xoay người liền ra văn phòng.

Lưu lại sau lưng là vẻ mặt ngạc sững sờ, Hạ Cảnh Điềm không rõ, xin nghỉ? Hắn đang bảo nàng xin nghỉ? Trông thấy hắn đi ra ngoài, Hạ Cảnh Điềm mới có cơ hội thở dốc, thần hồn bất định ngồi xuống, suy nghĩ còn chưa yên ổn, chỉ thấy A Nhã cùng Tiểu Ngữ vui tươi hớn hở xông tới, đem Hạ Cảnh Điềm vây quanh ở bên trong.

“Kỷ tổng nói cho cậu cái gì nha?” Tiểu Ngữ hưng phấn kêu lên!

“Tôi ngủ bị ngài bắt được.” Hạ Cảnh Điềm rầu rĩ nói, đáy lòng buồn rầu không thôi.

“Vậy ngài ấy có xử phạt?”

“Không có.” Hạ Cảnh Điềm thành thật nói.

Hạ Cảnh Điềm những lời này trực tiếp khiến hai trợ lý trợn tròn tròng mắt, đều nhịn không được oa lên tiếng, Tiểu Ngữ khẽ gọi!”Hạ Cảnh Điềm, cậu gặp may mắn rồi, ngủ bị Kỷ tổng bắt được còn không có xử phạt, nói rõ ngài ấy coi trọng cậu.”

Hạ Cảnh Điềm bị câu này giống như vui nữa đùa nữa nhận lại càng hoảng sợ, nàng nhìn Tiểu Ngữ nói!”Các cậu chớ nói lung tung, mới không có.”

“Cậu chẳng lẽ một chút cũng không biết vui sao? Phải biết rằng mình vào công ty đã hai năm rồi, còn không có cơ hội nói với ngài ấy một câu ! Mà ngay cả gần nhất cũng chỉ là ba tháng trước, trong đại sảnh thấy bóng lưng mà thôi, như thế nào? Cậu có cảm giác chóng mặt không? Có chảy máu mũi không? Có xúc động muốn phạm tội?”

“Tôi. . .” Hạ Cảnh Điềm bị bọn họ hưng phấn quá khiến cho sững sờ, ngẩn người, vẫn chưa trả lời, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng ho nhẹ không vui, “Ừ hừ. . .”


Ba người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy quản lý của Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt nghiêm khắc nhìn ba người, Tiểu Ngữ cùng A Nhã nhìn Hạ Cảnh Điềm nháy mắt, sau đó xám xịt ra khỏi văn phòng, Hạ Cảnh Điềm bị họ làm ầm ĩ, chỉ cảm thấy cháng váng đầu thêm tăng, xem ra chống đỡ không nổi rồi, phải xin nghỉ mới được.

Hạ Cảnh Điềm cố lấy dũng khí đi đến trước mặt quản lí, thấp giọng nói!”Chị Lưu, em muốn xin nửa ngày nghỉ.”

Chị Lưu đẩy kính mắt, ánh mắt quét qua, giọng điệu không vui nói!”Xin nghỉ? Cô ngày hôm qua không phải đã nghỉ sao?”

“Em cảm giác thân thể có chút không khỏe, muốn xin thêm nửa ngày nghỉ gặp bác sĩ.” Hạ Cảnh Điềm chuẩn bị ra khỏi, hơn nữa, lời nói của Kỷ Vĩ Thần dường như cho nàng dũng khí.

“Cô là người mới, người mới ngày nghỉ chỉ có nửa ngày, cô đã dùng hết rồi, muốn xem bệnh thì thừa dịp buổi trưa đi.” Chị Lưu không hề thương lượng, vốn chị ta có thể cho một ngày nghỉ, nhưng ngày hôm qua, Đỗ Thiên Trạch giọng nói ác liệt làm cho chị ta rất giận, nên cũng đem Hạ Cảnh Điềm xếp vào sổ đen.

Hạ Cảnh Điềm muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói, sắc mặt kém trở lại trước bàn làm việc, vịn trán cố gắng làm cho mình tập trung tư tưởng, nhưng cảm giác vô lực lại làm cho nàng dường như bị đè ép bởi một ngọn núi, không hề ý chí làm việc, nàng khép hờ mắt, giả bộ đang xem tư liệu, nhưng thật ra là đang giảm bớt đau đầu.

Mà lúc này, đã thấy Kỷ Vĩ thần bóng dáng cao thẳng ngay ngoài cửa sổ, dưới ánh mắt cố ý lướt qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía bàn Hạ Cảnh Điềm, chỉ thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn mỏi mệt, thần sắc hoảng hốt, vẻ mặt vô biểu tình, hắn nhíu mày, đứng ở cửa phòng làm việc, hướng chị Lưu vẫy vẫy tay.


Chị Lưu lắp bắp kinh hãi, lập tức thả ra công việc trong tay đi tới, run như cầy sấy chuẩn bị tiếp nhận giáo huấn của Kỷ Vĩ Thần, thấy hắn chỉ chỉ về Hạ Cảnh Điềm, trầm thấp lên tiếng, “Cho cô này nghỉ nửa ngày.” Chỉ là nhàn nhạt giao cho một tiếng, sau đó, nhìn sang Hạ Cảnh Điềm đang cúi đầu liền rời đi.

Chị Lưu mặt trắng như tờ giấy, có chút phản ứng không kịp, gần đây tổng giám đốc thái độ nghiêm khắc lạnh lùng Kỷ Vĩ Thần lại quan tâm nhân viên rồi sao? Hơn nữa, còn là một người mới?

Hạ Cảnh Điềm bởi vì đưa lưng về phía hành lang văn phòng cho nên không nhìn tới Kỷ Vĩ Thần đi qua, đang cắn răng khuyên mình đợi tới buổi trưa đi gặp bác sĩ, lại nghe thanh âm quản lí từ sau vang lên, “Hạ Cảnh Điềm, cho cô nửa ngày nghỉ đi thôi!”

“Thật sao?” Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại vui nhìn.

“Nhớ rõ ngày mai đúng giờ đi làm, chớ tới trễ .” Chị Lưu không quên giao cho một tiếng, chị ta chán ghét những người không có công tác kỷ luật, lại lười biếng, mà Hạ Cảnh Điềm hai ngày này đã vi phạm hết, liền làm cho chị ta nghĩ lầm Hạ Cảnh Điềm chính là loại người này.

“Cám ơn quản lí, ngày mai em nhất định sẽ không trễ đến.” Hạ Cảnh Điềm mỉm cười cam đoan, nhanh chân thu xếp đồ đạc liền đi ra văn phòng, mà sau lưng, Chị Lưu nhìn Hạ Cảnh Điềm trên mặt hiện lên nghi hoặc nhàn nhạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận