Nam Cung Dục chạy như điên ra ngoài, hướng dưới lầu gọi to: "Quản gia, mau gọi Trịnh Thư Dương!".
Quản gia lúc này đang ở phòng khách làm việc, thường thường mà nói, Nam Cung Dục không có ngủ sớm, sẽ không đi ngủ sớm như vậy, chuẩn bị bất cứ lúc nào Nam Cung Dục sai bảo.
Quản gia A Thúc cũng lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ là Hạ Nhược Du?
Nam Cung Dục tiến lên muốn ôm Hạ Nhược Du, những mà khẽ đụng vào cơ thể Hạ Nhược Du, Hạ Nhược Du đau đớn kêu: "Đau quá, đau quá!".
"Đau? Đau chỗ nào?" Nam Cung Dục ngồi ở trên giường chân tay lúng túng, lại không dám kéo mạnh cô.
Không phải đã uống thuốc sao? Làm sao có thể biến thành như vậy?
"Đau quá, ba ơi, con đau quá!" Hạ Nhược Du cúi đầu rên rỉ, trán toát ra mồ hôi lạnh, nước mắt theo khóe mắt chảy ra. Ý thức cô tan rã, cả người như lửa than nóng bỏng.
Nam Cung Dục bất chấp cô kêu đau đớn, tâm của anh lúc này hoảng loạn và thương tiếc, tiến lên mạnh mẽ ôm cô, đem cô bao quanh chăn bông ôm lấy, mà anh nhưng lại ôm toàn bộ chăn bông.
"Đau cũng không thể khiến em bị nhiễm lạnh!" Tâm Nam Cung Dục giống như bị xé ra, anh thật sự sợ Hạ Nhược Du cứ như vậy chết đi, không có bất kỳ nguyên nhân nào, đáy lòng anh rất hoảng sợ.
Trịnh Thư Dương cơ hồ là chạy lên lầu, anh chỉ mặc áo sơ mi phong phanh, nhìn thấy tình trạng Hạ Nhược Du, nhíu mày, bước nhanh đi đến bên Nam Cung Dục nói: "Đặt cô ấy xuống, để cô ấy hô hấp thông thuận!".
Nam Cung Dục lập tức từ trên giường để xuống, nhẹ nhàng ổn định lại cho Hạ Nhược Du, xoay người nhìn Trịnh Thư Dương: "Cả ngày đều tốt, như thế nào bây giờ thành như vậy".
Trịnh Thư Dương thấy đáy mắt lo lắng của Nam Cung Dục, không kịp trêu chọc, an ủi nói: "Đừng lo lắng, để mình xem một chút" Nói xong tiến lên tỉ mỉ kiểm tra.
Hạ Nhược Du còn đang không ngừng rên rỉ, trên mặt đỏ càng ngày rõ ràng, nhiệt độ cơ thể cũng càng ngày càng cao.
Vẻ mặt Trịnh Thư Dương nghiêm túc, Nam Cung Dục cầm tay càng ngày càng gấp.
Cô ấy? Không nên xảy ra tình huống như vậy a, chẳng lẽ, không uống thuốc?
Kiểm tra xong, Trịnh Thư Dương xoay người nghiêm túc hỏi Nam Cung Dục đang căng thẳng: "Không có mớm cô ấy thuốc sao?".
Nam Cung Dục lập tức trả lời: "Có, mà còn uống sạch nữa!" Nhưng giọng nói không chắc chắn. Trong lòng lo lắng mạnh mẽ nổi lên, bước đi tới cửa, quát lớn: "Hạ Nhược Hi qua đây".
Hạ Nhược Hi đang ghé vào cửa nghe tin tức, nghe được gọi mình tên, mặt trong phút chốc trắng bệch, vội vàng hít sâu mấy cái, kéo cửa phòng đi qua, cúi đầu, dịu dàng hỏi: "Ông chủ, anh gọi em?".
"Thuốc, cô ấy thật sự đều uống hết rồi hả?" Nam Cung Dục lạnh lùng hỏi, trong mắt anh toát ra vẻ muốn ăn thịt người.
"Đúng vậy, ông chủ, thuốc thật sự uống hết!" Hạ Nhược Hi làm bộ nghiêm chỉnh, cô đương nhiên không dám nói lời thật cho Nam Cung Dục, nếu không chính mình sẽ chết.
"Cô chăm sóc cô ấy thế nào, chăn rơi trên mặt đất cũng không biết sao?" Nam Cung Dục vừa nghe uống thuốc, đột nhiên lửa giận không biết hướng nào bạo phát, quát to.
Trán Hạ Nhược Hi xuất ra mồ hôi, cô nghĩ tới Nam Cung Dục bình thường thủ đoạn dạy dỗ người làm, cùng với bạo thất đầy các loại loài bò sát, âm thanh có chút run rẩy: "Em..... Em......".
"Cô cái gì? Quản gia nhốt cô ta vào bạo thất, ba ngày không cho ăn uống!" Nam Cung Dục xoay người nhìn Hạ Nhược Du, lạnh lùng quát, anh cũng không muốn nhìn thấy người phụ nữ này.
Bạo thất? Không cần, đi vào là không còn mạng đi ra nữa.
"Ông chủ tha mạng! Ông chủ em không dám nữa!" Hạ Nhược Hi sợ tới mức khóc lên, hai bảo vệ hướng thang lầu đi lên, không cần, không cần tiến vào bạo thất.
"Chị, cứu em, chị ----- chị tỉnh lại đi -----" Hạ Nhược Hi cực kỳ sợ hãi, cô như bắt được một cây rơm rạ sinh mệnh, giống như bảy năm trước để chị cứu mình.
Vẻ mặt Nam Cung Dục quả nhiên thay đổi, đúng vậy, còn có Hạ Nhược Du, nếu đối xử Hạ Nhược Hi như vậy, cô ấy tỉnh lại có thể hay không càng hận mình?
"Khoan đã..... Phạt cô ta đi phòng giặt quần áo!" Nam Cung Dục lạnh lùng nói, ánh mắt anh không có rời khỏi khuôn mặt Hạ Nhược Du.
Phòng giặt quần áo, đó là chỗ vất vả và mệt mỏi nhất ở Nam Cung, Nam Cung từ trên xuống dưới gần trăm người toàn bộ quần áo đều do phòng giặt quần áo phụ trách, nhưng mà, dù sao còn sống!
Hạ Nhược Hi ngừng khóc, cô gắt gao nhìn Hạ Nhược Du, Hạ Nhược Du, địa vị của cô quả nhiên không tầm thường! Vậy mà có thể khiến Nam Cung Dục thay đổi suy nghĩ? Hạ Nhược Du, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!
Ngay tại lúc Nam Cung Dục trừng phạt Hạ Nhược Hi, Trịnh Thư Dương đã cho Hạ Nhược Du uống thuốc an thần, cảm xúc của cô từ từ trở lại.
Truyền dịch, và mở ra nhiều loại thuốc, Trịnh Thư Dương mới dọn ra nhìn Nam Cung Dục nghiêm túc nói: "Nguyên bản dựa vào tự bản thân cô ấy kháng thể, không nên xảy ra chuyện như vậy, nhưng lại không nghĩ tới xảy ra ngoài ý muốn, mình lấy phương thuốc hiệu quả mạnh hơn, lần này nhất định phải để cho cô ấy uống, nếu không uống thuốc, bệnh này sợ là......".
"Mình nhất định tự mình nhìn cô ấy uống!" Nam Cung Dục im lặng, anh đột nhiên cảm thấy hơi mệt.
Trịnh Thư Dương đi đến cửa sổ phía trước, nhìn ánh trăng bên ngoài, trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì, lại mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc, anh dùng mắt tìm kiếm trong phòng, cuối cùng nhìn cây xanh bên người, là thuốc của mình, anh đương nhiên biết rõ mùi hương như thế nào.
Quả nhiên, cô ấy không có uống thuốc!
Đôi mắt Trịnh Thư Dương tối sầm xuống, không lẽ là Hạ Nhược Hi, anh vừa mới nghe được Hạ Nhược Hi gọi người phụ nữ này là "Chị", chẳng lẽ đây là "Hạ Nhược Du" Nam Cung Dục dưỡng thành nô lệ?
Nhưng mà, cô ta là em gái Hạ Nhược Du, cô ta sao có thể ác độc như vậy?
Trịnh Thư Dương làm sao có thể nghĩ đến, nếu phụ nữ ác độc chuyện gì cũng có thể làm được, chẳng lẽ không biết "Tối độc phụ nhân tâm"(*) sao?
(*)Tối độc phụ nhân tâm: Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.
Ngẩng đầu nhìn Nam Cung Dục đang trầm tư, anh dự định không đem chuyện này nói cho Nam Cung Dục biết, thứ nhất là không có chứng cứ, thứ hai, anh không muốn Nam Cung Dục lại làm chuyện tàn nhẫn gì nữa, nhất là cô ta lại là em gái Hạ Nhược Du.
Qua đi vỗ vỗ vai Nam Cung Dục, nhàn nhạt nói: "Mình đi về trước!".
Nam Cung Dục gật gật đầu, lúc Trịnh Thư Dương đi ra cửa, xoay người nói: "Cậu mấy ngày nay ở lại đây đi, chạy tới chạy lui quá phiền phức rồi".
Trịnh Thư Dương cực kỳ kinh ngạc, anh rất ít khi ngủ ở Nam Cung, tuy Nam Cung có chỗ của anh, như anh có thói quen ở nhà, hơn nữa, Nam Cung Dục rất ít mở miệng giữ lại anh, cho dù bình thường uống say rượu, cũng sẽ sai người lái xe đưa trở về.
Bây giờ lại vì phụ nữ giữ anh lại Nam Cung, tâm Trịnh Thư Dương thiếu chút nữa cười ra hoa, xem ra Nam Cung Dục muốn nắm người phụ nữ Hạ Nhược Du này trong tay, anh có thể chờ xem kịch vui rồi.
Đêm đó, Nam Cung Dục không biết trong phòng Hạ Nhược Du bao lâu, ngày hôm sau nhìn thấy Nam Cung Dục, vẻ mặt mỏi mệt, trong mắt toàn tơ máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...