Khi Hạ Nhược Du tỉnh lại, trước mặt tối đen một mảnh, sàn nhà lạnh buốt ẩm ướt khiến xương cốt của cô bắt đầu phát đau! Xung quanh đều là hơi thở dã thú, buồn nôn, lo lắng.
Đây là chỗ nào? Mình làm sao ở đây? Em gái đâu?
"Tiểu Hi, Tiểu Hi?" Hạ Nhược Du vội vã kêu to, theo sàn nhà từ từ lần mò.
Bỗng nhiên, Hạ Nhược Du nghe được một tiếng trầm thấp mang theo hưng phấn gào thét, cô kinh ngạc, bởi vì đây không phải là âm thanh con người, mà là lúc nhìn thấy con mồi, tiếng dã thú khát máu.
Tâm Hạ Nhược Du càng thêm bất an, em gái đâu? Em ấy ở đâu rồi?
Bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện một đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào mình, Hạ Nhược Du "A!" một tiếng, vội vàng lui về phía sau, khi không thể lui được nữa, cơ thể gầy yếu dán vào bức từng lạnh buốt, một mùi khó ngửi chui vào mũi, dạ dày Hạ Nhược Du, bắt đầu run rẩy!
Cuối cùng là chỗ nào? Địa ngục sao?
Cặp mắt xanh kia từ từ đến gần cô, Hạ Nhược Du theo bức tường không ngừng di chuyển, ở dưới chân có gì đó làm trượt chân, cô cực kỳ sợ hãi, vươn tay sờ sờ, đó là áo ngủ bằng bông vải của em gái, cô nhớ rõ, phía trên mặt còn có hình vẽ Winnie the Pooh(*).
(*)Winnie the Pooh: Nhân vật trong tác phẩm của nhà văn A. A. Milne, sau này được hãng Walt Disney dựng thành series phim hoạt hình.
"Tiểu Hi!" Hạ Nhược Du rung cô gái nhỏ, lớn tiếng gọi. Cô dã quên cặp mắt phía sau kia, cô biết người này là em gái cô Hạ Nhược Hi.
"Bốp!" Một ánh sáng đột nhiên chiếu sáng tất cả không gian, ánh mắt Hạ Nhược Du bị chiếu vào khó có thể mở, vài giây sau cô mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh mình.
Đây là một cái lồng sắt thật lớn, trên sàn nhà, không có ánh mặt trời, xung quanh cực kỳ âm u, còn có vài con dã thú đang cắn bộ lông.
Đáng sợ nhất là con vật khổng lồ trước mặt Hạ Nhược Du, toàn thân đen thui, bộ xương cường tráng, rất cao, đây là chó săn sao? Rõ ràng một con dã thú!
Lúc này con dã thú mở miệng, Hạ Nhược Du gần như có thể thấy răng nanh của nó đang thèm muốn đến chảy nước miếng! Ánh mắt nó tỏa ra nóng nảy cực điểm, nhìn Hạ Nhược Du không ngừng gầm thét.
Em gái!
Hạ Nhược Du vội vàng nhìn về phía cô gái nhỏ, thật sự là Hạ Nhược Hi. Em ấy nhíu chặt mày, rơi vào hôn mê.
"Tiểu Hi, tỉnh tỉnh! Tiểu Hi?" Hạ Nhược Hi không thể chết được, em ấy không thể chết. Đây là người thân duy nhất của cô!
Hạ Nhược Hi từ từ tỉnh lại, mở mắt, còn chưa nói, thấy trước mặt là dã thú, "Oa" khóc một tiếng, không ngừng hướng phía sau Hạ Nhược Du trốn đi.
"Tiểu Hi, không sợ, không sợ, có chị!" Tuy trong lòng Hạ Nhược Du sợ muốn chết, nhưng vẫn an ủi em gái.
"Chị, em không muốn chết, chị, chị mau mau đuổi nó đi...... Hu hu......" Hạ Nhược Hi một bên hoảng loạn đem cơ thể Hạ Nhược Du hướng phía trước, một bên hô to khóc.
Dã thú trước mặt nóng nảy không yên, giống như nó đã đợi lâu lắm, có phần không kiên nhẫn, đột nhiên ánh mắt càng thêm nguy hiểm, ngước lên gầm một tiếng, mở miệng to đầu máu, hướng về phía Hạ Nhược Du bổ nhào.
Hạ Nhược Du đem em gái che chở ở sau người, vội vàng lui ra chỗ khác, dã thú gặp lần này bắt hụt, hung hăng rống một tiếng, quay mình lại đánh tới, lúc này Hạ Nhược Du không thể lùi, mà còn lấy cánh tay vung lên đập về phía Hắc Báo, cánh tay bé nhỏ có bao nhiêu phần sức lực, đánh trên mình Hắc Báo giống như muỗi chích vậy, vì thế nó vừa chuyển đầu hung hăng cắn lấy tay Hạ Nhược Du, Hạ Nhược Du đau hít vào một hơi, chịu đưng đem em gái phía sau đẩy sang một bên, sau đó nắm tay lại hung hăng đánh về phía ánh mắt Hắc Báo rất nhanh.
Ánh mắt vốn là vị trí yếu nhất của động vật, không có cái gì bảo vệ, khiến Hạ Nhược Du tung ra một cú bất thình lình như vậy, Hắc Báo đau đớn, vội vàng buông miệng, lùi về một bên.
"A ------" Hạ Nhược Hi ở phía sau thét chói tai, cô cực kỳ sợ hãi, hướng về phía đầu lồng sắt hô to khóc: "Người đâu, thả tôi ra, tôi không muốn chết...... Thả tôi ra.......".
Chợt, ở lan can lồng sắt thú có một người đi tới, trên người mặc âu phục đắt tiền, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú tỏa ra một loại âm u từng trải, lạnh nhạt. Đó là đối với mọi vật trên thế gian đều là lạnh nhạt, giống như bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì trước mặt anh ta đều là cái chết. Ngoài lạnh nhạt, còn có sự ngoan độc, đuổi tận giết tuyệt.
Anh ta chính là người đứng đầu Tam đại hắc bang Ưng bang trên thế giới: Nam Cung Dục.
Lúc này, Nam Cung Dục đang cúi người, cười lạnh lùng nhìn tình hình bên trong lồng!
Là ông ta? Thì ra là ông ta! Đáy lòng hận nhất là người này.
Hạ Nhược Du bỗng cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, quả đấm nhỏ gắt gao nắm chặt, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh thấu xương, sát khí bao phủ cả cơ thể cô: Tôi muốn giết ông!
"Van cầu ông, thả ông đi..... Tôi không muốn bị dã thú ăn, dã thú này thật đáng sợ, xin ông....." Hạ Nhược Hi giống như thấy người cứu mạng, điên cuồng ngửa đầu khóc gọi. Nhưng đã quên, người trước mặt, chính là kẻ thù giết chết ba mẹ cô.
Nam Cung Dục khinh thường nhìn Hạ Nhược Hi, ánh mắt hướng về phía Hạ Nhược Du, trong ánh mắt có kinh ngạc, có tìm tòi nghiên cứu, còn có một tia thưởng thức.
Anh cho rằng hai chị em này sẽ cầu xin tha thứ, nhưng trăm triệu không nghĩ đến, Hạ Nhược Du còn có gan dạ này? Lại dùng tư thế mạnh mẽ bảo vệ em gái, mà còn không hề sợ hãi!
Sự hứng thú của anh tăng lên rồi.
Cánh tay bị Hắc Báo cắn bắt đầu chảy máu, Hạ Nhược Du không chút nào quan tâm.
Đau không? Dĩ nhiên là đau, nhưng mà, so với người thân bị chết thảm, đau nhức là cái gì? Thời điểm đau nhức đã qua, từ nay về sau, cô chỉ còn có vô cảm!
Cô không nghĩ khiến bản thân mình phải căm ghét con người này tới cực điểm, thấy sự yếu ớt của cô, mặc dù chỉ có mười tuổi, nhưng lúc này Hạ Nhược Du, trong một đêm như đã hai mươi tuổi.
Hạ Nhược Du nhìn em gái mình vừa khóc vừa la, vội vàng đem về phía sau mình, muốn che chở bảo vệ em ấy.
"Chị không cần kéo tôi, tôi muốn ra ngoài, muốn chết thì chị chết đi, tôi không muốn bị dã thú ăn!" Hạ Nhược Hi đẩy tay Hạ Nhược Du ra, phẫn nộ nói.
Chỉ thấy dã thú đột nhiên tức giận, trực tiếp bổ nhào về phía Hạ Nhược Hi, Hạ Nhược Du hoảng sợ nhìn hết thảy!
Không được! Ngàn vạn không thể để Tiểu Hi bị thương! Cho dù mình phải chết!
Không hề ý thức, cơ thể nhỏ Hạ Nhược Du mạnh mẽ đi tới.
"Đông -----" Bả vai Hạ Nhược Di đánh vài trên người da thú, đem nó đẩy vào một bên tường, Hạ Nhược Du cũng không nhẹ nhàng, chính mình bị ngã xuống, bả vai giống như có luồng điện tê tê chạy qua.
Khi ngẩng đầu, con dã thú đã lật người "vọt lên", cảnh giác nhìn cô gái nhỏ trước mắt.
Hạ Nhược Du nhịn đau cũng nhanh chóng bò dậy, vội vàng chạy đến trước người Hạ Nhược Hi, một bên quan sát con vật không lồ, vừa nhìn em gái trầm giọng nói: "Tiểu Hi, em không sao chứ!".
"Chị, chân em đau quá..... Chị, em không muốn chết......" Hạ Nhược Hi ở phía sau khóc sướt mướt nói.
Hạ Nhược Du lo lắng nhìn thoáng qua phía sau, thấy Hạ Nhược Hi đang xoa nắn bắp chân mình, lo lắng nói: "Tiểu Hi, em chịu đựng một chút, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài, đừng sợ, có chị ở đây!".
Quay đầu lạnh lùng nhìn cái dã thú kia, Hạ Nhược Du cảm thấy toàn thân mình đều là sức mạnh, chính em gái đã cho cô sức mạnh, cô nhất định phải bảo vệ em gái mình còn sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...