“Cô nghĩ mình là ai lại muốn giữ mạng của tên này? Nếu muốn bọn tôi không giết tên này thì trước tiên cô em phải là một cấp cao nào đó.”
Cấp cao?
Đột nhiên bị hỏi như thế, Tư Dương có chút ngơ người ra.
Nhưng sau đó, cô lại nhanh nhẹn đáp.
“Vậy thì cấp phu nhân của đô đốc Cang Chung thế có được không?”
“Vợ đô đốc Cang Chung!?”
Mấy tên lính nghe xong, mặt ngơ ngác nhìn nhau.
Người đứng trước mặt họ vậy mà lại tự nhận bản thân là vợ của đô đốc Cang Chung, khiến họ nhất thời không thể tin được chuyện này.
Một tên trong đó bước về phía, nhìn cô với ánh mắt thăm dò.
“Cô gái trẻ, nhìn cô cũng không giống dạng người bám theo đuôi của người giàu có và quyền vị.
Tôi khuyên cô tốt nhất nên rút lại lời nói của mình.
Bởi vì đô đốc Cang không phải là một người mà cô có thể dễ dàng đụng vào.”
Nói dứt lời, tên đó liền rút súng trên người mình ra chuẩn bị kết liễu cuộc đời của Thập Hải.
Nhưng trước khi tiếng súng xảy ra, Tư Dương đã kịp nắm lấy tay tên đó.
Cô thật lòng van xin.
“Đừng mà!”
“Nè cái cô gái này, mau bỏ tay của tôi ra!”
Tên đó không biết điều liền hất cô ra một bên, khiến Tư Dương bị mất thăng bằng mà ngã ra đất.
Nhìn cô không thể ngăn cản được mình, tên đó liền nở nụ cười đắc ý.
Nhưng việc làm của mình lại không ngờ rằng bản thân ngay sau đó bị ăn một cái bạt tay từ cấp trên.
“Chát!”
Bàn tay theo phản xạ ôm lấy một bên mặt, nhìn về người đàn ông trước mặt.
Tên đó hoảng sợ, cúi đầu xuống hành lễ.
“Đội trưởng!”
“Cậu có biết bản thân mình vừa đắc tội với ai không? Người đang đứng trước mặt cậu chính là vợ hợp pháp của đô đốc Cang, cấp trên của chúng ta.”
Nghe thấy đội trưởng bảo Tư Dương là vợ của Cang Chung, tên đó ngớ người ra vì sự thật này.
Hắn ta là người được điều đến đơn vị của Cang Chung được vài tuần.
Chuyện đô đốc Cang Chung có vợ, hắn ta thật sự chưa nghe ai nhắc đến nên bản thân mới cho rằng cô đang nói mây nói gió.
Nhận thấy bản thân vừa làm ra một chuyện sai, hắn ta chấp hai tay vào bên hông mình.
Nghiên túc, cúi đầu tạ lỗi với Tư Dương.
“Xin lỗi Cang phu nhân, thuộc hạ không biết đô đốc đã có vợ nên mới hành động lỗ mãng, xin phu nhân rộng lượng bỏ qua.”
Tư Dương thấy hắn ta thành thật thì trong lòng cảm thấy áy náy.
Dù sao, việc này cũng không phải là lỗi của hắn ta.
Cô cũng không cần phải nhận lời xin lỗi từ hắn ta.
“Anh không cần phải làm vậy đâu.
Tôi chỉ mong các anh có thể tha cho người này một con đường sống.”
Nghe lời thỉnh cầu từ Tư Dương, đội trưởng liền nhìn Thập Hải trước mặt.
Dò xét thấy cơ thể của cậu toàn là vết thương và hơi thở yếu ớt.
Tên đội trưởng ra hiệu cho mấy người kia thả cậu ra.
“Để hắn đi đi.”
“Nhưng…”
“Đây là mệnh lệnh!”
Mấy tên lính cảm thấy việc này không đúng với quy tắc thường ngày, nhưng lệnh của đội trưởng khó chống.
Sau khi Thập Hải được thả ra, cậu đứng dậy cười đắc ý.
Nhìn Tư Dương lần cuối rồi bước loạng choạng rời đi.
…
Trong bệnh viện.
Cang Chung được lính hải quân đưa đến bệnh viện để cứu chữa.
Còn Tư Dương thì ngồi ở bên ngoài chờ đợi.
Suốt ba tiếng đồng hồ trôi qua nhưng cửa phòng bệnh vẫn chưa mở ra.
Các vi bác sĩ bên trong cũng căng thẳng vì đây là ca phẫu thuật khó nhất mà họ từng gặp.
Lúc này, mẹ của Cang Chung hay tin cũng chạy đến.
Bà đã ngồi trên máy bay suốt mấy tiếng mới có thể đến được bệnh viện.
Nhìn con trai đang nằm trong phòng cấp cứu, bà đau lòng mà khóc nức nở.
“Con trai, con nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu đấy.
Cha của con đã bỏ mẹ mà đi, mẹ chỉ còn mỗi một mình con thôi.”
Tư Dương nhìn bà, cô chỉ biết mím môi ngăn cảm xúc của mình để không bật thành tiếng.
Nhưng đột nhiên bà lại xoay đầu qua nhìn thấy cô.
Ánh mắt căm hận đến tận xương tủy đang nhìn xuyên thấu qua người cô.
Bà ta đem sự tức giận của mình trút hết lên đầu của Tư Dương.
Bước đến chỗ cô, bàn tay ra sức tát vào mặt cô bạt tay rõ đau.
“Con yêu nghiệt! Tại mày mà con trai tao mới thành ra như thế này, mày đi chết đi!”
Vừa dứt lời, bà nhào vô túm lấy tóc Tư Dương không ngừng kéo ra như muốn tách khỏi da đầu cô.
Miệng không ngừng mắng rủa:“Con khốn, biến mất khỏi cuộc đời của con trai tao!”
Bị kéo tóc đau rát cả đầu nhưng Tư Dương vẫn im lặng không đáp trả.
Cô chấp nhận bị đánh, bởi vì Cang Chung như vậy cũng là lỗi một phần của cô.
Nếu như Cang Chung không đỡ giúp cô phát đạn đó, có lẽ bây giờ người nằm bên trong chính là cô.
Tiếng động bên ngoài nhanh chống thu hút các y tá gần đó.
Mấy tên lính hải quân muốn ngăn bà lại nhưng bị những tên thuộc hạ của bà ngăn cản.
Y tá chạy đến vội lên tiếng can ngăn.
“Mau dừng lại! Các người không được làm ồn ở đây!”
Mấy cô y tá cùng nhau kéo bà ta ra khỏi người Tư Dương.
“Bác sĩ đang phẫu thuật bên trong, nếu phu nhân làm ồn sẽ ảnh hưởng đến việc cứu người.
Xin hãy im lặng!”
Nghe đến việc ca phẫu thuật sẽ bị ảnh hưởng, bà ta mới kìm chế lại bản thân mình.
Thở mạnh một cái, liếc nhìn Tư Dương.
Tỏ rõ thái độ không thích cô, liền nói:
“Ở đây không cần đến cô nữa, mau cút khỏi đây!”
Mấy tên thuộc hạ nghe thấy mệnh lệnh, ngay lập tức chấp hành.
Họ liền kéo Tư Dương rời khỏi đó.
“Không! Xin hãy cho cháu được nhìn thấy Cang Chung phẫu thuật thành công.
Cháu muốn nhìn thấy anh ấy tỉnh dậy.”
Cô cố vùng vẫy.
“Ha, yêu nghiệt nhà cô đã khiến con trai tôi ra nông nỗi này, tôi còn chưa xử lý cô là quá may mắn rồi.
Hãy cút khỏi mắt con tôi!”
Tư Dương bất đắc dĩ quỳ xuống trước mặt bà ta.
Hai tay chấp lại, van xin như một kẻ nghèo đói.
“Cầu xin bác hãy cho cháu ở lại đây.
Bác muốn đánh cháu.
Mắng cháu hay làm gì cháu cũng được cả.
Chỉ cần để cháu được gặp Cang Chung thì cháu đều chấp nhận.”
Trước lời van xin của Tư Dương, bà ta lại thờ ơ.
“Cút ngay đi.”
Đột nhiên, lúc này đèn đỏ trên phòng phẫu thuật tắt đi.
Một vị bác sĩ từ bên trong bước ra, mọi người đều hướng mắt về ông ta.
Bà của Cang Chung liền đi đến hỏi:
“Bác sĩ, con trai của tôi làm sao rồi?”
Mọi ánh mắt đều nhìn về bác sĩ, trong lòng cảm thấy lo lắng, hồi hộp.
“Con trai của bà…”
... ...
...!END P1....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...