“Tư Dương, cùng nhau trở về.
Ta rất vui!”
Hắn nở một nụ cười mãn nguyện, sau đó ngã gục xuống người Tư Dương.
Giây phút đó, cô đứng lặng im.
Cả người cứng đơ.
Bàn tay vô thức nắm lấy cánh tay Cang Chung lung lay nhẹ.
Cô như một con ngốc gọi tên hắn.
“Cang Chung, dậy đi chúng ta cùng về nhà.”
“...”
“Cang Chung, có nghe em nói không!”
“.…”
”Cang Chung.”
“CANG CHUNG!”
Cô hét lên trong đau khổ.
Lúc này, Thập Hải dần lấy lại được ý thức của mình.
Nghe thấy tiếng của Tư Dương, cậu lòm còm bò dậy.
Nhìn cơ thể bất động của Cang Chung trong vòng tay Tư Dương, cậu bỗng bật cười thật lớn.
“Ha ha ha…Thập Hải này đã thành công rồi! Cang Chung cuối cùng cũng chết dưới tay của mình.”
Cậu hô hào bản thân mình vì cái chết của Cang Chung.
Dù cho trước đó hắn có dũng mãnh thế nào, tài giỏi ra sao nhưng cuối cùng thì hắn cũng phải chết dưới tay của một kẻ bại trận.
Ngước mặt lên nhìn về phía Tư Dương, Thập Hải hùng hổ nói:
“Tư Dương, hắn đã chết rồi em không cần phải khóc cho hắn làm gì.
Hãy quay trở lại đây, trở về bên anh.
Anh sẽ xem như chuyện vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long và những đứa trẻ hiếu thảo.
Có được không?”
Gương mặt tràn đầy sự tự tin, cậu nhìn Tư Dương như một nàng tiên nữ đang bị lạc lối và cậu chính là niềm hy vọng của cô.
Hai cánh tay dang rộng ra sẵn sàng chờ đón một nàng tiên nữ.
Trên môi cậu vẫn luôn nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng giây tiếp theo lại khiến tâm trạng của Thập Hải trở nên tồi tệ.
Tư Dương ngẩng đầu lên nhìn về phía Thập Hải, cô nắm chặt cơ thể của Cang Chung trong lòng.
Miệng cố nói ra từng chữ.
“Chúng ta không còn cơ hội nữa rồi.
Anh hãy quay trở về đi, em muốn được ở bên cạnh Cang Chung.”
“...”
Nghe thấy lời của cô, cánh tay vô thức rơi xuống tự do.
Thập Hải thất thần nhìn Tư Dương.
Lời cô nói không phải rượu nhưng lại thấy đắng, cô không đánh nhưng trái tim cậu lại đau đớn.
Tư Dương nhẹ nhàng nhưng nó lại là đòn chí mạng vào tim.
Cậu cười một cách chua xót, ánh mắt trở nên vô hồn.
“Nếu như em đã không muốn cuộc sống hạnh phúc bên anh, vậy thì anh sẽ thành toàn cho em và hắn.”
Thập Hải đã điên thật rồi, cậu cầm cây súng trên tay chĩa về phía Tư Dương.
Trước khi bóp cò, cậu cố bình tĩnh hỏi Tư Dương lại một lần cuối.
“Em có lựa chọn lại quyết định của mình không? Anh sẽ…”
“Không.
Em muốn ở bên cạnh Cang Chung.”
Lời nói còn chưa dứt câu, Thập Hải đớ người khi Tư Dương thẳng thắn đáp trả lại cậu.
Thập Hải gật đầu, nhe răng cười lạnh.
“Thế thì chúc mừng một tình yêu không có được hạnh phúc của em sẽ là những tháng ngày đau khổ.”
Nói dứt lời, cậu nghiến răng, bóp cờ.
Tư Dương tưởng bản thân sẽ chết, cô nhắm mắt lại chấp nhận số phận của mình.
Nếu như chết đi mà có thể gặp lại Cang Chung một lần nữa thì cô cũng mãn nguyện.
Nhưng khi viên đạn chuẩn bị bắn ra, từ phía ngoài có người đã tập kích Thập Hải.
Người đó không ai khác chính là lính hải quân.
Tất cả đồng đội của Cang Chung cũng đã kịp đến cứu viện.
Rất nhanh sau đó, Thập Hải bị bọn họ chế ngự xuống đất.
Lúc này, Tư Dương mở mắt ra vì nghe thấy tiếng ồn.
Cô giật mình khi thấy lính hải quân, sau đó liền chuyển sang vui mừng.
Vì cô vẫn còn cảm nhận được nhịp đập của trái tim Cang Chung.
Cũng có nghĩa là hắn vẫn còn cơ hội để hồi phục.
Nhưng còn chưa kịp đợi cô kêu người đến giúp Cang Chung thì lính hải quân đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho Cang Chung.
Họ đi đến chỗ cô đưa Cang Chung rời đi.
Tư Dương thấy vậy thì đi theo nhưng mấy tên hải quân lại chặn cô, không cho cô đi cùng với họ.
“Cô gái, cô không được đi cùng với chúng tôi.
Nếu làm đúng quy định thì chúng tôi sẽ bắt cô lại nhưng vì đô đốc Cang Chung từng có qua lại với cô nên chúng tôi sẽ không truy cứu đến.”
Tư Dương vì muốn được đui theo, cô liền quỳ xuống năn nỉ.
“Cầu xin anh, hãy cho tôi được đi cùng với các người.
Tôi thật sự muốn ở bên cạnh anh ấy trong lúc này.
Cầu xin anh!”
Mấy tên hải quân có chút do dự, bọn họ nhìn nhau rồi ngẫm nghĩ trong lòng.
Một hồi lâu, bọn họ cuối cùng cũng có quyết định.
Một trong số đó nói trực tiếp với Tư Dương.
“Bọn tôi cho cô đi theo cũng được nhưng cô phải đảm bảo rằng sẽ không gây bất kì rắc rối.
“
“Được, tôi không có gây rắc rối cho mọi người đâu.”
Nhận được lời đồng ý, Tư Dương hớn hở đi theo bọn họ.
Điều mà cô mong đợi bây giờ chính là Cang Chung mở mắt và nói với cô rằng hắn không sao cả.
Chỉ cần thế thôi đã mãn nguyện.
“Còn người này thì sao?”
“Thôi thì giết hắn đi, hải tặc thì không được sống.”
“...!!”
Tư Dương đang đi cùng với mấy tên hải quân chuyển Cang Chung đi, vô tình nghe thấy được cuộc đối thoại của họ.
Có vẻ như họ muốn giết chết Thập Hải.
Cô đứng sựng lại, quay đầu lại nhìn Thập Hải đang trong tay hải quân.
Nghe cậu sắp bị giết, trong lòng cô lại cảm thấy dây dứt.
Nếu như không phải tại cô thì mọi chuyện đã không thành thế này.
Tư Dương cắn răng, cô đi nhanh đến chỗ Thập Hải.
“Xin các anh đừng giết anh ấy!”
”Hửm?”
Tên lính ngẩng đầu lên nhìn Tư Dương không khỏi ngạc nhiên.
Giọng ngông cuồng nói:
“Cô nghĩ mình là ai lại muốn giữ mạng của tên này? Nếu muốn bọn tôi không giết tên này thì trước tiên cô em phải là một cấp cao nào đó.”
Cấp cao?
Đột nhiên bị hỏi như thế, Tư Dương có chút ngơ người ra.
Nhưng sau đó, cô lại nhanh nhẹn đáp.
“Vậy thì cấp phu nhân của đô đốc Cang Chung thế có được không?”
“Vợ đô đốc Cang Chung!?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...