Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung


“Cang Chung, hãy cố gắng lên!”
Nhìn cô khóc, hắn cảm thấy đau lòng.

Bàn tay giơ lên, lau đi những giọt nước mắt đau thương.

Hắn cố gượng nói:
“Ta không sao.”
“Nếu anh không sao, vậy thì tôi sẽ khiến anh thật sự có sao.”
Thập Hải gan góc nhìn hắn.

Lúc này rồi, cậu  không còn cảm giác sợ hãi.

Trực tiếp giơ khẩu súng lục về phía Cang Chung.
“Hãy nhận thêm một món quà từ tôi.”
"Đoàng.."
Viên đạn cứ thế mà bay thẳng về phía Cang Chung.

Nhưng lần này Thập Hải không còn may mắn nữa.

Chỉ thấy một góc nghiêng hoàn mỹ của Cang Chung đã dễ dàng né được viên đạn.

Vì để Tư Dương không bị thương, hắn liền đẩy cô về phía sau.

Mặc cho vết thương không ngừng chảy máu, hắn vẫn giữ được nét bình tĩnh trên gương mặt.

Giọng ấm áp nói:
“Đứng ở phía sau ta, em sẽ được an toàn.”
“Anh hãy cẩn thận.”
Thập Hải đứng đối diện nhìn thấy đoạn thân mật của bọn họ liền tức giận đùng đùng.

Cây súng trên tay chĩa thẳng về phía họ, căm phẫn.

Cậu gầm gừ lên:
“Tư Dương, em mới là vợ của anh.

Vậy mà em lại đứng trước mặt chồng mình trao lời yêu thương với người đàn ông khác.

Em làm vậy không thấy có lỗi với anh sao?”
“Em…”
Cô còn chưa nói hết nỗi lòng của mình thì Cang Chung đã vội lên tiếng.

Đôi mắt sắt đá nhìn Thập Hải:
“Ai là vợ của cậu? Người đứng ở phía sau ta là người đã cùng ta ký vào giấy kết hôn.


Còn cậu thì có được gì?”
“Tôi…”
Thập Hải bị nói cho cứng họng.

Đúng thật là cậu không có giấy kết hôn như Cang Chung nói.

Càng không có thứ gì hiện hữu để chứng minh ngoài một cái đám cưới ra.

Nhưng dù là vậy, Thập Hải lại không thấy phục.

Bọn họ yêu nhau và đến với nhau là một tình yêu đích thật.

Không cưỡng ép, không dụ dỗ, không lợi dụng.

Còn hắn, hắn chỉ là một người đến sau.

Là một kẻ dùng quyền để giành lấy tình yêu từ tay của người khác.

Như vậy là xứng sao?
“Phải, tôi không có giấy kết hôn nhưng Tư Dương và tôi là người yêu của nhau.

Bọn tôi là tâm đầu ý hợp.”
“Tâm đầu ý hợp.”
Nhắc lại lời của Thập Hải, Cang Chung quay đầu về phía sau liếc nhìn Tư Dương một cái.

Sau đó nhìn về hướng Thập Hải.

Nụ cười mỉa mai:
“Tâm đầu ý hợp, vậy cậu có dám chắc hiện giờ Tư Dương vẫn còn tình cảm với cậu không?”
“.…!!!”
Nghe Cang Chung nói, Tư Dương bỗng giật mình.

Cô của bây giờ đối với Thập Hải mà nói, chẳng còn thứ gọi là tình cảm trai gái.

Tình yêu mà cô đã giành cho cậu đã bị phai mờ theo thời gian.

Bị những thứ bên ngoài cuốn hút, dẫn đến việc trái tim cô cũng thay đổi cùng.
Tư Dương tự nhận bản thân mình là người có lỗi nên chẳng thể nào trách được Thập Hải.

Là từ đầu đến cuối, chính cô là người đã tạo nên một trận chiến vô nghĩa giữa họ.

Bàn tay bất giác run lên vì tội lỗi.


Cô nghiêng đầu qua một bên để lộ đôi mắt sau tấm lưng rắn chắc của Cang Chung.

Nhìn Thập Hải đứng trước mặt, giọng cô có chút run run:
“Thập Hải, xin anh hãy hận em, căm ghét em thật nhiều.

Em không thể nào cùng anh quay trở về nhà của chúng ta được nữa.”
“...!!!Tư Dương, em nói vớ vẩn gì thế?”
Âm thanh vang vọng hai bên tai Thập Hải khiến cậu không thể đứng vững mà khuỵu hai gối xuống đất.

Sự thật mà Tư Dương đưa đến làm cậu không thể nào tiếp thu được.

Hai màng nhĩ như muốn điếc đi để không cần phải nghe những lời nói đau lòng này thêm lần nào nữa.

Tại sao mọi thế lại trở nên thế này? Những giấc mơ, những hoài niệm lúc đầu đã biến đi đâu mất rồi.

Cuộc sống của cậu? Người thương của cậu? Tất cả đều bị một tên ác ma phá hỏng.
Trong phút chốc, đôi mắt của Thập Hải tràn đầy oán niệm.

Cậu ngẩng đầu, căm phẫn nhìn Cang Chung, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Chính hắn ! Tên ác ma Cang Chung là người đã cướp đi tất cả của mình, mọi thứ kể cả Tư Dương.”
Sự tức giận đã khiến Thập Hải hoàn toàn trở thành một con người khác.

Ý niệm trả thù làm cậu càng điên loạn hơn.
Cây súng đang cầm trên tay không ngừng bóp cò, những viên đạn bắn ra bay thẳng về phía Cang Chung.

Nhưng Thập Hải lại quá xem thường Cang Chung.

Cậu quên mất rằng Cang Chung chính là một đô đốc hải quân tài ba.

Những viên đạn bay bình thường như thế này sao có thể lấy mạng được hắn.

Một cú xoay người cùng với Tư Dương, Cang Chung đã có thể tránh được các viên đạn.
Nhìn thấy Cang Chung dễ dàng né tránh, Thập Hải càng điên cuồng.

Nhưng xây súng trên tay cậu đã bắn hết số đạn có bên trong.
“Chết tiệt!”
Cang Chung thấy được cơ hội phản công của mình.

Hắn không chần chừ mà lao tới tung một cước vào mặt Thập Hải.

Tiếp đó, hắn liền đạp vào bụng cậu một cái khiến cậu đứng không vững mà ngã ra đất.


Chưa dừng lại ở đó, Cang Chung tiếp tục dồn đối phương vào chỗ chết.

Hắn cung tay mình lại định đấm vào một bên mắt của cậu nhưng lại không may.

Thập Hải nắm lớp đất dưới tay mình ném vào mặt hắn.

Nhờ vậy, Cang Chung mất tập trung nên cậu mới thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Hai người đứng hai bên đối diện nhìn nhau.

Ở khoảng cách gần, đủ để thấy rằng trong con ngươi của họ luôn chứa sự hận thù về đối phương.
“Hôm nay, nếu như anh không chết thì tôi chết!”
Thập Hải “gừ” lên một tiếng như một con thú hoang sau những đòn tấn công con mồi.
Đối mặt với Thập Hải, Cang Chung lại chẳng phải thể hiện kĩ năng của mình, vì đơn giản hắn chẳng xem Thập Hải là một đối thủ thật sự với mình.
Cuộc chiến giữa hai người rất nhanh sau đó đi vào hồi kết.

Thập Hải bị đánh tơi bời, cậu xém một chút nữa thì mất mạng.

Nhưng may mắn vì Tư Dương đã kịp thời cứu giúp:
“Cang Chung, xin anh đừng giết anh ấy!”
Tư Dương nắm lấy bàn tay cứng cáp của hắn mà bật khóc.

Dù cho cô và Thập Hải không còn tình yêu với nhau nhưng vẫn còn tình người.

Cô không thể nào trở mắt nhìn Cang Chung giết chết người bạn đã cùng cô lớn lên trong suốt thời gian qua.
“Xin anh hãy tha cho Thập Hải một con đường sống có được không?”
Tiếng khóc nức nở của cô đã thành công làm hắn tan chảy.

Cang Chung thu nắm đấm của mình lại, hắn buông Thập Hải ra.

Gương mặt của kẻ chiến thắng nhìn xuống tên thảm hại khinh bỉ.
“Kết cục của người dám chống đối lại ta chính là như thế này.”
Cang Chung chuyển hướng sang Tư Dương, nhìn cô nước mắt chảy tèm lem thì đau lòng.
“Lần sau không được khóc vì tên này nữa.

Nghe rõ không?”
Tư Dương nhất thời ngơ ngác không phản ứng lại.

Hắn nhìn cô cũng không nói gì thêm.

Bàn tay thô rát lau đi những giọt nước đọng lại trên má cô.
“Chúng ta trở về nhà thôi.”
Về nhà!
Nơi mà cô đã từng cố gắng chạy trốn khỏi đó.

Nhưng bây giờ, lại tự nguyện quay trở về.

Liệu mọi người ở đó có còn chào đón cô một lần nữa không?
Bàn tay của Cang Chung giơ ra, chờ đợi lời hồi đáp của cô.

Dường như đây cũng là một cơ hội mà Cang Chung muốn dành cho mình, Tư Dương hít một hơi thật sâu.


Cô quyết định chọn theo trái tim mách bảo.

Bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên tay Cang Chung chính là lời hồi đáp.

Hắn liền nắm chặt lấy tay cô, rời đi.
Thập Hải nhìn hai người họ rời khỏi đây, cậu thật sự không cam tâm.

Ngay lúc này, cậu nên làm cái gì đó để ngăn chặn họ lại.
Trong mơ hồ, Thập Hải quơ tay đụng phải cây súng.

Cậu chợt nhớ bản thân có đem theo đạn dự phòng.

Liền nhanh chóng nạp đạn vào trong.

Nhưng cơ thể trở nên yếu ớt vì cuộc chiến vừa rồi.

Cậu không thể nhìn rõ mục tiêu ở phía trước.

Đôi mắt mờ ảo khó tả, nhưng sự quyết tâm trong lòng vẫn đang sôi sục.

Thập Hải không còn quan tâm đến ai là ai.

Cậu chĩa cây súng về phía trước mắt bắn liên tục.
“Đoàng đoàng…”
“...!!Tư Dương cẩn thận!”
Cang Chung quay đầu lại nhìn thấy viên đạn đang bay về phía cô.

Vì không để cô và đứa trẻ bị thương, hắn đã trực tiếp lấy thân mình để bảo vệ cô.
“Hự…”
“.…Cang Chung!”
Tư Dương hét lên một tiếng.
“Tư Dương, cùng nhau trở về.

Ta rất vui!”
Hắn nở một nụ cười mãn nguyện, sau đó ngã gục xuống người Tư Dương.

Giây phút đó, cô đứng lặng im.

Cả người cứng đơ.

Bàn tay  vô thức nắm lấy cánh tay Cang Chung lung lay nhẹ.

Cô như một con ngốc gọi tên hắn.
“Cang Chung, dậy đi chúng ta cùng về nhà.”
“...”
“Cang Chung, có nghe em nói không!”
“.…”
”Cang Chung.”
“CANG CHUNG!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui