Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung


“Khi mặt trời mọc, chỉ cần em mở cửa ra, ta chắc chắn sẽ đứng ở đó để chào đón em.”
Cô bất ngờ ngoảnh đầu lại nhìn Cang Chung.

Những lời mà hắn vừa nói có phải là sự thật không? Hay hắn chỉ đang cố tình lừa gạt trái tim yếu đuối của cô.

Tư Dương ngờ ngợ hỏi lại một lần nữa.
“Anh thật sự đợi sao?”
“Chỉ cần người có lòng, chắc chắn ta sẽ không phụ.”
“Được.

Khi mặt trời mọc chính là giao hẹn của chúng ta.”
“Tư Dương, hãy đợi ta.”
Bất chấp khoảng cách là bao xa, hắn chạy đến đặt lên môi cô một nụ hôn như lời hứa hẹn.

Sau khi nụ hôn kết thúc chính là lúc hai người cách xa nhau.

Dù cho con đường phía trước có như thế nào, chỉ cần ở đâu đó vẫn còn có một người luôn nhớ nhung về đối phương.

Chỉ cần thế thôi là đủ rồi.
Ngày hôm ấy, lịch sử đã ghi nhận trận chiến giữa hải quân và hải tặc.

Một trận chiến có một không hai từ đến nay.
Trong khi các vị khách bên trong đang vui vẻ hòa nhập vào buổi tiệc.

Ở bên ngoài, một động quân đi theo con đường tắt do Cang Chung chỉ dẫn.

Để không phát ra tiếng động, mọi người đều di chuyển hết sức nhẹ nhàng.

Chỉ trong vòng nửa tiếng, tất cả đều vào đội hình chuẩn bị chiến đấu.
Lúc này, Cang Chung quay trở lại buổi tiệc.

Gương mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Hắn nhìn thấy tên thủ lĩnh từ đằng xa đang uống rượu cùng với một vài vị khách.

Khóe môi liền nở nụ cười gian xảo, sải bước chân dài đi đến đó.

Khi đi ngang qua dãy bàn để thức ăn và đồ uống, hắn không quên cầm một ly rượu lên cho mình.
“Ha ha ha, nhất định rồi.”
Tên thủ lĩnh đang cười nói với bạn của mình thì bất ngờ nhìn thấy Cang Chung đứng trước mặt.

Hắn không nói không rằng liền hòa nhập vào cuộc đối thoại của những bậc tiền bối.
“Nhìn mọi người đông vui như vậy, người trẻ tuổi cũng muốn tham gia.”
“???”
Âm thanh phát ra từ Cang Chung khiến bọn họ ngơ ngác ngoảnh đầu lại nhìn.


Ai nấy đều nheo mắt, chau mày, có thái độ ngạc nhiên.

Vì đây chính là lần đầu tiên họ nhìn thấy Cang Chung.

Ánh mắt mơ màng, một trong số họ liền nhìn qua tên thủ lĩnh.
“Ông bạn già, đây là ai vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy người này bao giờ.”
“À, đây là con rể của ta.

Chẳng phải hôn lễ lần trước mọi người đã nhìn thấy rồi sao.”
“Người này là chú rể ư! Tôi quên mất.”
Lúc này, bọn họ mới chợt nhớ ra chuyện đã xảy ra được vài ngày.

Nhìn Cang Chung của bây giờ với khi là chú rể thật sự khác nhau.

Mấy ông già như bọn họ không còn minh mẫn được như xưa.
Cang Chung đứng nhìn bọn họ trong lòng không khỏi buồn chán.

Để bản thân không phải tiếp tục trở thành câu chuyện cho bọn chúng mua vui.

Cang Chung đi đến gần bên tên thủ lĩnh, thì thầm:
“Thủ lĩnh, ta có chuyện muốn nói với ngài.

Gặp mặt riêng không?”
“..!!”
Nghe hắn nói, ông ta cảm thấy ngạc nhiên.

Mắt hơi trợn ngược phía trên.

Không biết tên Cang Chung này lại muốn làm trò gì.

Ông ta nở nụ cười xả giao với bạn của mình.

Sau đó, liền cùng với Cang Chung đi ra chỗ trống người.
Cang Chung nhìn một lượt xung quanh mình, thấy mọi bình vẫn hoạt động bình thường.

Lúc này, hắn mới nớ lỏng cảnh giác.

Đôi mắt bất chợt nhìn thẳng vào mắt của ông ta, hắn ngang nhiên gọi tên thủ lĩnh.
“Thủ lĩnh Ngô Bất Thành, đây có phải là tên thật của ngài không?”
“...”
Ông ta chết lặng khi nghe hắn nhắc đến tên mình.

Cáu tên vốn dĩ đã mất từ rất lâu và dường như mọi người đã quên lãng.


Những thế hệ phía sau cũng không còn chút hình ảnh nào lưu lại.

Ánh mắt trở nên nghi ngờ nhìn hắn.
“Ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Ngô Bất Thành.”
Đối mặt với câu hỏi của ông ta, hắn không những không sợ mà còn thẳng thắn nói.
Thấy đối phương càng nói càng giống như đang thách thức mình.

Đôi mắt từ trong veo dần chuyển sang dữ tợn.

Ông ta trừng mắt nhìn Cang Chung một cách đáng sợ.
“Ai đã nói với ngươi về cái tên này?”
“Là ta tự biết.”
“Tự biết!”
“Không những ta biết ông chính là Ngô Bất Thành mà ta còn biết ông là đô đốc kiêm thượng tướng lừng lẫy của năm đó.”
“Ngươi…”
Nghe được những thân phận thật sự về mình, ông ta cứng họng không thể nói nên lời.

Vốn cho rằng bí mật một khi được chôn giấu qua nhiều năm sẽ không còn ai nhớ đến và đào lại.

Nhưng mà, ông ta đã sai.

Sai khi gặp Cang Chung, sai khi để hắn vẫn còn sống, sai khi để hắn tự do tự tại tìm hiểu về cuộc đời của mình.
Ngô Bất Thành tức giận đến mức muốn túm lấy cổ áo hắn rồi tung ra một cú đấm.

Sau đó thì cho người đem hắn đi xử lý.

Nhưng đột nhiên ông ta lại nhớ đến một chuyện.

Cuốn sách trong thư phòng bí mật đã bị mất cắp.

Dường như ông ta cũng biết được hung thủ là ai.

Nhìn thẳng vào mặt Cang Chung, ông nghiến răng nghiến lợi nói:
“Người đã đi vào thư phòng và lấy trộm cuốn sách của ta đi chính là ngươi, Cang Chung!”
“Khá khen vì suy luận của ông hoàn toàn đúng.”
Cang Chung cố tình khiêu khích sự tức giận của ông ta.

Mục đích cuối cùng của hắn chính là vạch trần sự thật và bắt hết tất cả hải tặc ở đây.
Nhưng mà ngoài dự đoán của hắn.

Dường như ông ta biết được điều này.


Từ sự tức giận liền chuyển sang điềm tĩnh đến lại thường.

Ngô Bất Thành cười khẽ nhìn hắn đang khiêu khíc mình.
“Nhóc con, dù ngươi có biết được chuyện đó thì sao chứ! Ta bây giờ đã là một tên thủ lĩnh hải tặc khép tiếng.

Người đời, mấy ai còn nhớ đến cái tên Ngô Bất thành là một đô đốc hay thượng tướng.

Ngươi đem chuyện này ra chẳng biết ngươi muốn tìm lợi ích từ việc nào.”
“Không có lợi ích gì cả, chẳng qua ta thắc mắc tại sao một người đứng trên công danh xán lạn lại từ bỏ nó và trở thành một tên thấp hèn nhất trong xã hội.”
Lén liếc nhìn ra cửa sổ bên ngoài.

Đợi đến khi đám mây kia che đi một phần ánh sáng.

Lúc đó, hắn mới có thể phát động một cuộc chiến tàn khốc.

Cho nên, trước lúc đó hắn không thể để cho Ngô Bất Thành phát hiện ra chuyện bất thường.

Chỉ có thể tạo bịa ra một câu chuyện nào đó để cầm chân họ.
“Ha, ngươi còn trẻ thì biết được cái gì.

Một người sẵn sàng từ bỏ tất cả công danh của mình cũng có nghĩa là họ còn có một thứ đáng trân trọng hơn.

Đợi khi nào ngươi tìm được thứ đáng trân trọng của cuộc đời ngươi thì ngươi sẽ hiểu, có một số thứ bắt buộc phải từ bỏ.”
Ngô Bất Thành nói một cách thâm tình với Cang Chung.

So với việc nghi ngờ, dè chừng hắn thì ông ta lại quyết định lựa chọn nói ra cuộc đời của mình.

Bởi ông biết, cùng là người của chính phủ, chắc chắn giữa những thế hệ trước và sau luôn có một điểm chung nào đó.

Chính vì thế, ông không cần nghi ngờ mục đích của hắn muốn làm gì.
“Đã biết những gì cần biết, ngươi có thể rời đi nhưng hãy quên điều ta nói hôm nay.

Vì ta không thích có kẻ nào khác biết về cuộc đời của mình.”
Không để Cang Chung đáp lại, ông ta quay người rời đi.

Nhưng trước lúc đó, hình như bản thân vẫn còn quên một chuyện quan trọng.
“Cuốn sách của ta, ngươi lựa thời gian thích hợp trả lại chỗ cũ.

Đồ không thuộc về mình, hãy biết điều một chút.”
Nhìn ông ta bước rời đi trong khi thời gian vẫn chưa tới.

Cang Chung bất chấp tất cả, hắn hét lớn tên của ông trong sảnh chính, trung tâm của buổi tiệc.
“NGÔ BẤT THÀNH!”
Mọi người bị tiếng gọi của hắn làm mất tập trung.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía phát ra âm thành.

Vài người bất đầu bàn tán.
Ông ta giây trước vẫn điềm tĩnh đối đáp với hắn nhưng giây sau đã thấy sát khí bao quanh người.
Trong lòng Cang Chung thầm mãn nguyện vì đã thành công khiến ông ta tức giận.

Hắn vênh váo, tự đắc.
“Thằng nhóc con! Mày muốn chết đúng không?”

Từng chữ, từng chữ đều cố tình nhấn mạnh để cho Cang Chung nghe.

Nắm đấm của bàn tay đã không còn giữ được bình tĩnh, ông ta ngay lập tức hạ người trước buổi tiệc.
Cú đấm với một lực mạnh bay thẳng vào mặt hắn.

Cũng may, Cang Chung có thể dễ dàng né được.

Ngay lúc đó, ánh trăng đã có sự thay đổi dần.

Nhìn ra phía cửa một lần nữa, Cang Chung bỗng nở một nụ cười quỷ dị.

Hắn không còn là bộ dạng của kẻ dưới cơ mà hiên ngang đứng trước mặt Ngô Bất Thành.

Giọng đanh thép:
“Cuối cùng thì ngày này cũng đến.”
“...”
Ông ta chau mày không hiểu được dụng ý của Cang Chung.
Đột nhiên, từ bên ngoài cửa nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Dường như có gì đó đang tiến vào bên trong.

Mọi người đều hướng mắt ra nhìn.

Thứ mà họ nhìn thấy từ bên ngoài cửa chính là mũi súng đang chĩa thẳng về phía mình.

Bọn họ vừa bất ngờ và run sợ, lùi về sau đề phòng.
“Hải quân! Chúng ta bị bao vây bởi hải quân.”
“Ai đó hãy giải thích chuyện gì xảy ra đi!”
“Khốn kiếp!”
“...”
Tiếng người lo lắng, chửi bới tạo nên âm thanh rì rào.
Lúc này, Ngô Bất Thành mới nhận ra điều mà Cang Chung nói.

Thì ra, hắn quan tâm đến cuộc đời củ ông chỉ là giả, mục đích chính là giữ chân ông ở lại đây.

Bây giờ, ông đã bình tĩnh trở lại.

Việc đầu tiên mà ông ta cần làm chính là suy nghĩ ra một kế hoạch để chống lại đội quân hải quân.
“Cang Chung, ngươi giỏi lắm! Khi ta xử lý hết đám lính của ngươi thì người tiếp theo chính là ngươi.”
Lấy trong túi ra một con ốc truyền tin.

Ngô Bất Thành thổi hơi vào bên trong, âm thanh cùng nhau cộng hưởng tạo thành một khúc kèn.

Trong tích tắc, người của ông ta lập tức có mặt.

Số lượng cấp đôi Cang Chung.
Nhìn thực lực giữa đôi bên, ông ta liền cười đắc ý.
“Chỉ với mấy tên lính yếu ớt đó, ta sẽ đè bẹp hết.”
Ngay giây phút này, cuộc chiến giữa họ chính thức bắt đầu.
“Aaaaa….”
“Đoàng đoàng…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui