Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung


Thấy Tư Dương cứ im lặng mãi không chịu nói, Cang Chung mất kiên nhẫn có hơi lớn tiếng.
“Có đúng không?”
“Đúng.”
Cô giật mình mà thốt ra lời nói theo phản xạ.

“Em làm tốt lắm Tư Dương, ta chẳng biết nên nói lời khen thưởng hay trách phạt em đây.

Tốt nhất từ giờ trở đi em hãy ở yên ở trong nhà và không được phép rời khỏi cửa nửa bước.

Nếu như em mà không nghe lời thì ta sẽ chặt đứt hai chân của em.”
Cang Chung gầm lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Sắc mặt hắn cũng đáng sợ không kém gì một con mãnh thú.

Tư Dương mím chặt môi, cô không dám phát ra tiếng động nào sợ rằng bản thân nói gì không đúng sẽ khiến hắn nổi giận hơn.

“Lan Huệ, cô ở nhà mà chăm sóc cho phu nhân thật tốt.

Nếu như để ta biết cô cấu kết với phu nhân lừa ta thì cô chuẩn bị đồ đạc rời khỏi đây.”
“Vâng thưa ngài.”
Liếc nhìn Tư Dương lần cuối, Cang Chung “hừ” lạnh một cái rồi rời đi.

Trong nhà chỉ còn lại cô và Lan Huệ.

Tư Dương thở phào nhẹ nhõm.

“Tên Cang Chung đó nắng mưa thất thường mà.

Tự nhiên lại tức giận với ta, có giỏi thì thả ta ra đi.

Hức!”
Cô bực tức mà nói lên tiếng lòng của mình nhưng chỉ là không có Cang Chung ở đấy để nghe thấy.

Nếu có hắn ở đấy thì cô nào dám nói như thế.

“Phu nhân, theo em thì đô đốc không phải tức giận với phu nhân vì chuyện này đâu ạ.

Em thấy trong ánh mắt lúc nãy của ngài ấy là quan tâm hơn là tức giận.”
“Lan Huệ, em bị hắn ta dọa đến ngốc à! Làm gì có chuyện quan tâm chứ! Hắn còn muốn chặt hết hai chân của ta nữa kìa, em không nghe thấy sao.

Loại người như hắn sao có thể quan tâm ta được chứ.

Không thể nào.”

Tư Dương phủi tay phủ nhận lời của Lan Huệ nói.

Cô có thể không hiểu rõ hết được tâm tư của Cang Chung nhưng ít ra cô cũng biết được tính cách của hắn không phải kiểu người thích quan tâm đến người khác.

Huống hồ, chẳng ai quan tâm mà muốn phế đi hai chân giống như hắn cả.

Dù cho đó có là quan tâm cô cũng từ chối nhận.

“Phu nhân, có thể bây giờ cô không tin em nhưng sau này cô nhất định sẽ tin lời em nói là thật.

Tuy đô đốc có lạnh lùng và vô tâm một chút nhưng đối với phu nhân tuyệt đối là thật lòng.”
“Thôi đủ rồi, em đừng nói tốt với hắn trước mặt ta nữa.

Ta chẳng cần một cái “lòng thật” của hắn đâu.”
Cô châm biến bỏ đi lên lầu.

Lan Huệ đứng ở dưới nhà nói lớn:
”Phu nhân không đi làm vườn nữa sao ạ!”
Tư Dương không đáp lại lời của cô ta mà chỉ lắc tay ra hiệu.
“Haizzz, bà nói ông lức nắng lúc mưa mà bà cũng không kém cạnh gì.

Đúng là vợ chồng thì luôn có điểm chung mà.”
Về phía Cang Chung, hắn quay trở lại nơi làm việc của mình mà chờ đợi kết quả từ phó đô đốc Mạc.

Tuy nói thế nhưng hắn sớm đã biết kết quả.

Có ông ta nhúng tay vào thì chắc chắn chuyện không có cũng sẽ thành có.

Việc hiện tại của Cang Chung chính là điều tra về việc lô thuốc cấm vận chuyển qua khu vực của hắn thì biến mất cùng với số thuốc có trong túi kẹo của Tư Dương.

Theo như hắn biết, Thượng Phong là một tay ăn chơi nhưng cậu sẽ không bao giờ làm mấy chuyện như thế để hãm hại người khác.

Đặc biệt, Tư Dương còn là vợ của hắn thì Thượng Phong không thể nào làm như thế.

Trừ khi, cậu cũng bị người khác hãm hại.

Cang Chung xoa xoa đầu suy ngẫm, hắn lên tiếng cho gọi một tên lính làm nhiệm vụ báo tin đến.

“Thưa đô đốc, ngài cho gọi tôi.”
“Cậu có biết tại sao tôi cho gọi cậu không?”
“Thưa không ạ.”
Tên lính thành thật nói.

“Vậy ta hỏi cậu, công việc của cậu là gì?”

“Công việc của tôi chính là đưa tin đến và đi.”
“Cậu đã làm tốt công việc của mình chưa?”
Hai tay hắn đan vào nhau, mắt nhìn chằm chằm vào tên lính.

“Thưa, trong công việc có thể tôi làm tốt một số thứ và cũng không làm tốt một số thứ..”
Tên lính còn chưa nói dứt lời thì Cang Chung đã cắt lời của hắn ta.

Hắn nghiến răng:
“Ta không cần lời giải thích, thứ ta cần là câu trả lời dứt khoát từ cậu.

Là có hay không?”
Khi nghe Cang Chung nói, hắn ta cảm thấy lo sợ.

Câu trả lời có chút do dự.

“Thưa…có.”
“Có! Vậy ta hỏi cậu, con tàu chở thuốc do chính phủ ra lệnh đi ngang qua khu vực của chúng ta tại sao lại biến mất và ta cũng không nhận được thông tin này từ cậu.

Hãy nói cho ta biết lý do là gì đi.”
“Thưa đô đốc, chuyện này tôi cũng không nhận được thông tin.

Không một ai truyền thông tin này đến tôi và cũng chẳng thấy con tàu nào xuất hiện trong hải lý của chúng ta.”
Cang Chung tức giận đùng đùng ném chiếc ly trên bàn xuống đất, vỡ tan tành.

Hắn chỉ tay thẳng vào mặt tên lính, hung dữ nói:
“Không nhìn thấy, không ai đưa tin đến thì không quan tâm đúng không? Ngoài khu vực của mình ra, cậu không có nghĩa vụ phải quan tâm đến khu vực lân cận và những khu vực ở phía xa chúng ta?”
Hắn thở dài lấy lại bình tĩnh, kìm chế lại cơn giận dữ của mình.
“Trước đây, khi cậu được nhận vào vị trí người đưa tin ta đã từng nói gì với cậu, bây giờ cậu có còn nhớ không?”
“Thưa đô đốc, tôi vẫn nhớ.”
Tên lính đứng im bắt đầu lập lại những lời mà trước đây Cang Chung đã nói khi hắn ta từ bộ phận lính dự bị trong quân đội chuyển qua người đưa tin.

“Khi làm một nhiệm vụ phải đặt hết tâm quyết và lòng trung thành với nhiệm vụ.

Không làm nhiệm vụ theo cách dặm chân tại chỗ chỉ nhìn ở một điểm mà phải nhìn ra nhiều điểm khác để có thể bổ trợ lẫn nhau.

Là một người đưa tin phải đảm bảo rằng thông tin chính xác, thông tin bảo mật, thông tin phải được truyền đến đơn vị cấp cao nhanh nhất có thể.


“Cậu vẫn còn nhớ tốt lắm.

Vậy thì cậu có biết mình vừa phạm phải vấn đề gì không?”

“Thưa không đưa thông tin đến đơn vị cấp cao, không quan sát ở những khu vực lân cận, không nhận được thông tin.”
Cang Chung nghiêm túc hỏi hắn ta:
“Cậu nghĩ bản thân có nên bị phạt không?”
“Thưa có.”
“Được.

Đối với những người có công lao với đất nước khi bị phạt ta sẽ cho người đó tự quyền lựa chọn hình phạt cho mình.

Cậu hãy chọn đi.”
Tên lính không hề do dự, ngước mặt lên thẳng thắn nói với Cang Chung:
“Thưa đô đốc, tôi muốn lấy công chuộc tội.”
Nghe được điều này, Cang Chung vừa ngạc nhiên lại vui mừng.

Hiếm khi có người lại chọn cách này.

Vì không phải ai cũng có thể sửa lại lỗi lầm của mình một cách trò vẹn cả.

Hắn im lặng một lúc, sau đó lên tiếng.

“Cậu có biết những gì mình đang nói không?”
“Thưa đô đốc, tôi rất rõ.”
“Nếu cậu không lấy công được thì làm sao để chuộc tội?”
Hắn ta đanh thép:
“Thưa đô đốc, không thử thì làm sao biết được.

Nếu trong vòng một ngày tôi không tìm được thông tin đưa cho đô đốc thì tôi chấp nhận mọi hình phạt nặng do đô đốc đưa ra.”
Có được những lời này Cang Chung không do dự mà chấp nhận ngay.

Một người trung thành và có tâm với trách nhiệm của mình hắn rất để tâm đến.
“Trong vòng một ngày, ta muốn thông tin của con tàu và nếu được ta muốn cậu điều tra thử có phải trong nội bộ của hải quân có gián” không.”
“Vâng tôi sẽ đi làm ngay.”
Tên lính giơ tay nghiêm chào đô đốc, sau đó rời đi.
Còn Cang Chung, sau khi giải quyết chuyện này ổn thỏa hắn cần phải đi gặp Thượng Phong một chuyến.
“Công tử, hãy khiêu vũ với em một bài đi ạ!”
“Được thôi.”
Trong quán bar Mỹ Lệ, tiếng nhạc du dương.

Những thanh tân nữ tú cùng nhau khiêu vũ theo tiếng đàn.

Một nơi ăn chơi như thế này tuyệt đối không thể thiếu vắng bóng hình của công tử Thượng Phong.

Cậu ngồi trên ghế uống rượu do các cô gái rót.

“Rượu chỉ ngon khi được chính người đẹp đích thân rót cho ha ha..”
Thượng Phong uống cạn ly rượu trên tay mình, cậu lại kêu các cô gái rót tiếp.

Lúc này, Cang Chung đã tìm đến nơi nhờ người hầu của cậu chỉ đường.

Hắn đi đến, ánh mắt lườm một cái đã khiến các cô gái ngồi cạnh Thượng Phong sợ hãi.


Chỉ bằng một cái chỉ tay, các cô gái nhanh chóng rút lui trong lặng lẽ.

Còn Thượng Phong thì đã say mèn nên không nhận ra điều này.

Hai bên má của cậu đã đỏ bầm đi vì rượu.

Cang Chung chau mày ngồi xuống cạnh bên Thượng Phong.

Đột nhiên cậu ta giơ ly rượu trống rỗng qua cho hắn.

“Rót rượu cho ta đi người đẹp.”
Bị gọi là người đẹp, Cang Chung tối sầm mặt lại.

Ánh mắt như hàng ngàn mũi nhọn hướng về phía cậu.

Nhưng vì đến đây là có công việc nên hắn phải kìm chế lại bản thân.

Nhẫn nhịn mà lấy chai rượu rót cho Thượng Phong.

“Phải vậy chứ.”
Một hơi, Thượng Phong uống hết ly rượu.

Cậu lại muốn uống tiếp nhưng bây giờ Cang Chung không phục vụ cho cậu nữa.

Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, lên tiếng:
“Có tay tự đi mà rót uống.

Khi nào là người tàn tật, tự động có người phục vụ tận nơi.”
“Cô dám mắng ta ư!”
Thượng Phong tức giận, cậu quay đầu qua nhìn người bên cạnh mình xem là cô gái nào.

Nhưng lại mở to mắt ra vì bất ngờ.
“Cang Chung!”
Đang yên đang lành tự nhiên lại xuất hiện Cang Chung trước mặt khiến cậu không khỏi bàng hoàng.

Thượng Phong lắc đầu mình trấn tĩnh lại.

“Chắc do mình uống rượu say quá nên mới sinh ra ảo giác.

Làm sao một Cang Chung lại xuất hiện ở những nơi như này được.”
Cang Chung ngồi chéo hai chân lại, hắn nheo mắt nhìn Thượng Phong đang say khướt.
“Tại sao tôi lại không thể xuất hiện chứ?”
“Cái đó còn phải hỏi.

Vì cậu ta là một đô đốc và không thích nơi ồn ào…”
Đang nói, Thượng Phong nhận ra có gì đó sai sai.

Cậu vội quay qua nhìn hắn, sắc mặt trở nên hoảng hốt:
“Là cậu thật ư!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui