“Đô đốc đi đâu rồi?”
“Thưa phu nhân, sáng nay đô đốc đã đi ra ngoài sớm để giải quyết công việc rồi ạ.”
“Không ăn sáng luôn sao?”
“Dạ không.”
Lan Huệ lễ phép nói.
Trong lòng Tư Dương bắt đầu lo lắng, có phải vì chuyện hôm qua mà Cang Chung không muốn gặp mặt cô không.
Nhưng dù là thế thì đã sao, đó có phải là lỗi của cô đâu.
Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Tư Dương nhún vai.
“Vẫn là lo cho bản thân mình trước rồi hẳn tính.”
“Báo cáo đô đốc , bên ngoài có phó đô đốc Mạc đến tìm ngài.”
“Phó đô đốc Mạc!”
Cang CHung cảm thấy làm lạ, hắn khẽ nhíu mày.
“Cho ông ta vào.”
“Cang CHung, lâu rồi không gặp cháu.
Công việc đô đốc của cháu chắc nhàn lắm nhỉ.”
Phó đô đốc Mạc vừa vào đã vội mỉa mai.
Ông ta đi đến vị trí của Cang Chung ngồi xuống đối diện với hắn.
Hai tay đan vào nhau đặt trên bàn một cách tự nhiên, ông ta thở dài :
“Cháu đã nghe tin gì chưa?”
“Chú Mạc, hình như chú quên mất mình là khách ở đây à.
Tự tiện quá cũng không phỉa là một hành động tốt.”
Cang Chung điềm tĩnh nhắc khéo ông ta.
“Còn chuyện mà chú muốn nói với cháu thì chú cứ việc nói không cần phải úp mở làm gì cả.
Cháu không có thời gian cho chú đâu.”
Nghe mấy lời của Cang Chung nói, ông ta tức giận nghiến chặt răng của mình nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh .
“Chú đến đây là để thông báo cho cháu một tin.
Tàu chở thuốc cấm do chính phủ ra lệnh để đi phân hủy, nhưng trên đường đến nơi thì biến mất không rõ tung tích.”
Cang Chung vẫn giữ tâm trạng ở mức trung hòa để nói chuyện với ông ta.
“Hửm, chuyện này sao cháu chẳng nghe ai thông báo vậy.
Làm sao chú lại biết được?”
“Chuyện này làm sao ta biết không quan trọng, quan trọng chính là cháu đấy.
Vì con tàu này đã biến mất trên khu vực của cháu.
Cang Chung, cháu thật sự không biết chuyện này ư!”
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng của tên lính hải quân.
Hắn ta vội vã chạy vào bên trong báo cáo với đô đốc Cang Chung.
“Báo! Thư của chính phủ vừa gửi đến cho ngài thưa đô đốc.”
Hắn ta đi đến đặt bức thư trên bàn của Cang Chung sau đó lui ra.
Nhìn bức thư đặt trên bàn, Cang Chung liếc nhìn phó đô đốc Mạc.
Ông ta lúc này lại thản nhiên lạ thường.
Điều này khiến Cang Chung hoài nghi, hắn cầm bức thư lên mở ra xem bên trong viết những gì.
Sau khi đọc hết dòng chữ bên trong bức thư, sắc mặt Cang Chung liền thay đổi.
Hắn nhìn qua phó đô đốc Mạc.
“Chú Mạc, chắc không phải chuyện này do chú nhúng tay vào đấy chứ.”
”Ể, Cang Chung! Cháu đang nghi ngờ ta điều gì chứ.
Có bằng chứng rồi hãy buộc tội người khác, cứ nói khơi khơi như thế ai mà chẳng nói được.”
Cang Chung cười giễu cợt.
“Cháu cũng chỉ nói thế thôi, nếu chú không có làm tức là không.
Cháu không mong rằng khi chuyện này vỡ lẽ ra lại có tên chú ở trong đấy.
Những gì cần giấu thì chú nên giấu cho kĩ nhé.”
Gấp bức thư lại làm đôi, Cang Chung cẩn thận bỏ lá thư vào trong để sang một bên.
Hắn đứng dậy, với tay lấy chiếc áo khoác lên người.
Nhìn phó đô đốc Mạc vẫn còn ngồi ở đó.
Cang Chung ngạc nhiên hỏi:
“Chú không đi à?”
“Đi đâu?”
Phó đô đốc Mạc khó hiểu nhìn hắn.
Nhìn thấy bộ mặt giả tạo của ông ta, hắn cười trừ.
“Chẳng phải chú đến đây là theo mệnh lệnh của chính phủ để lục soát nhà của cháu ư! Thế chú còn chần chừ gì nữa.
Cháu đã sẵn sàng rồi đây.”
“Ha ha ha, ta còn tưởng cháu muốn dẫn ta đi đâu thì ra là chuyện này.
Cang Chung, cháu phải hiểu cho ta đây là nhiệm vụ bắt buộc ta phải làm.
Nếu như không phải vì nhiệm vụ ta cũng sẽ không làm như thế với cháu đâu.
Người cùng nhà, ai mà lại nghi ngờ lẫn nhau đúng không.”
Ông ta cười khà khà, đứng dậy.
Vẻ mặt đắc ý của ông ta làm Cang Chung ngao ngán.
Hắn hiểu rất rõ về con người này.
Từ sau khi hắn lên làm đô đốc thay vì chức vụ này là của ông ta thì kể từ đó ông ta luôn tìm mọi cách để hãm hại hắn.
Chuyện lần này cũng có thể là do một tay ông ta gây ra.
Nếu không, tại sao đang yên đang lành ông ta lại xuất hiện ở đây và thông báo với hắn chuyện thuốc cấm.
Số lô thuốc đó đã đi vào khu vực của hắn thì chắc chắn hắn đã phát hiện ra và cả chuyện chính phủ gửi thư đến.
Chẳng thể nào trong một lúc lại có nhiều chuyện trùng hợp như thế xảy ra trong cùng một lúc.
Chỉ có bàn tay của con người mới tạo ra sự kì diệu đó.
Sau đó, Cang Chung cùng với phó đô đốc trở về biệt phủ của mình.
Tư Dương đang ở phía sau vườn chăm sóc mấy cái cây kiểng, nghe thấy tiếng bước chân ở cổng chính thì dừng tay lại.
Cô tò mò đi ra cổng chính để nhìn xem là ai.
“Lan Huệ, tại sao lại có nhiều lính hải quân đến nhà của chúng ta như vậy? Ta nhớ Cang Chung không hề nói đến việc có buổi tiệc hay cuộc tụ hợp nào trong phủ của mình cả.”
“Thưa phu nhân, em cũng không biết.”
Cô nhướng mày nhìn bọn họ đi vào trong nhà liền suy ngẫm.
Đột nhiên, cô nhìn thấy dáng người quen mắt.
Hình như đó là phó đô đốc Mạc.
Nhưng tại sao ông ta lại đến đây.
Chẳng lẽ có việc quan trọng gì sao? Vì tò mò, Tư Dương bèn đi vào trong nhà lén nghe nhìn trộm xem bọn họ đang nói gì với nhau.
Lúc này, Cang Chung đứng im ở giữa nhà, hai tay chấp lại phía sau lặng nhìn mấy tên lính lục soát.
“Cang Chung, mong rằng chú không tìm thấy gì ở nhà của cháu nhé.”
Phó đô đốc Mạc nói lời giễu cợt, ông ta lớn tiếng nói với mấy tên lính hải quân:
“Ra sức lục soát không được bỏ lỡ ở bất kì chỗ nào hết.
Nghe rõ chưa!”
“Vâng thưa phó đô đốc.”
“Lục soát nhà?”
Tư Dương đứng ở bên ngoài nhìn vào.
Cô không hiểu đã có chuyện gì xảy ra mà họ lại muốn lục soát nhà của Cang Chung.
Nếu xét về chức vụ thì Cang Chung cao hơn phó đô đốc Mạc.
Vậy tại sao ông ta lại có quyền lục soát nhà của Cang Chung được?
“Báo cáo phó đô đốc, không tìm thấy gì cả.”
“Còn trên lầu thì sao?”
Ông ta nheo mắt lại nhìn tên lính.
“Thưa, vẫn chưa tìm.”
Quay sang nhìn Cang Chung vẫn đứng im lặng.
Ông ta tiếp tục diễn bộ mặt lương thiện với hắn.
“Cang Chung, cháu không phiền chứ?”
“Nếu cháu nói phiền chú sẽ không kiểm?”
Cang Chung đáp trả lại lời của ông ta, hắn đi lên phía trước trực tiếp ra lệnh cho mấy tên lính đi theo mình.
“Muốn kiểm gì thì hãy đi nhanh lên.”
Phó đô đốc nhìn Cang Chung bằng ánh mắt căm thù, ông ta cũng đi theo bọn họ lên lầu.
Nhìn thấy mọi người đã rời đi, Lan Huệ đứng bên cạnh Tư Dương khẽ hỏi:
“Phu nhân, bọn họ đi rồi chúng ta có cần phải đi theo lên đó không?”
“Không cần đâu.
Kẻo bọn họ quay trở lại chúng ta không kịp tìm chỗ núp, cứ ở đây đợi kết quả đi.”
Mấy tên lính lục soát trong thư phòng, nhà kho và phòng ngủ cũng không nhìn thấy bất kì thuốc cấm nào được cất giấu ở đây.
Bọn họ nhìn nhau lắc đầu, đi đến bẩm báo với phó đô đốc Mạc.
“Thưa phó đô đốc, không tìm thấy gì cả.”
“Ồ, thật sự không có à!”
Ông ta tỏ vẻ vui mừng nói với tên lính nhưng trong lòng đang có âm mưu khác.
Quay sang vỗ vai cười nói với Cang Chung:
“Ta biết cháu chắc chắn sẽ không làm những việc này mà.
Đi thôi, chúng ta đi xuống dưới.”
Vừa nói ông ta vừa ra hiệu cho mấy tên lính đi ra ngoài nhưng nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Phó đô đốc Mạc đã nhìn thấy túi kẹo mà ông ta đã tặng cho Tư Dương tối hôm qua.
Bên trong đó có chứa một số loại thuốc cấm mà ông ta đã cố tình bỏ vào trong túi kẹo.
Sau đó tặng nó cho Tư Dương để cô đem số chất cấm về nhà mà không cần phải tốn sức lực nào.
Túi kẹo đặt ở trên kệ sách, ông ta cố tình lấy tay phất chúng xuống sàn nhà giả vờ nói lớn:
“Ôi trời, ta làm rơi đồ mất rồi!”
Câu nói của ông ta khiến mọi người phải quay lại nhìn theo phản xạ tự nhiên.
Phó đô đốc Mạc cúi người xuống nhặt mấy viên kẹo lên.
“Xin lỗi Cang Chung nhé, ta sơ ý quá!”
Đang hốt mấy viên kẹo bỏ lại vào túi thì ông ta chạm phải mấy túi màu trắng nhỏ, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên cầm chúng lên.
Ông ta ngơ ngác nhìn Cang Chung.
“Đây là gì vậy?”
Cang Chung khẽ chau mày.
Hắn cũng không biết từ khi nào mà trong phòng lại xuất hiện túi kẹo mà bên trong còn có thứ không xác định.
Nghĩ vậy, hắn liền nhớ đến Tư Dương và chuyện tôi qua.
Có khi nào túi kẹo này chính là do Thượng Phong đã tặng cho cô? Hắn nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cố bình tĩnh nói với ông ta:
“Cháu không biết, có thể đó là chất bảo quản kẹo để chúng không bị hỏng.”
“Ta không nghĩ nó là chất bảo quản.
Chẳng có chất bảo quản nào lại bỏ vào túi kẹo một lần năm, sáu túi nhỏ như thế này.
Cang Chung, ta cần phải đem thứ này về để kiểm tra lại.
Khi nào có kết quả ta sẽ cho cháu biết sau.”
Vẻ mặt của ông ta trở nên nghiêm trọng.
Cầm lấy số túi trắng nhỏ rời đi cùng với mấy tên lính.
Tư Dương ở dưới nhà nhìn thấy bọn họ đang đi xuống thì vội núp sang một bên để không bị phát hiện.
Đợi sau khi họ rời đi hết thì cô mới dám bước ra.
“Lan Huệ, em nghĩ bọn họ đã có tìm thấy thứ mình muốn tìm không?”
“Có thể là có cũng có thể là không.”
“Có đấy.”
Cang Chung đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Tư Dương làm cô giật bắn người.
Giọng lắp bắp nói:
“Anh..anh đứng ở phía sau từ khi nào vậy?”
“Ta làm em hoảng hốt đến vậy sao!”
“Không có.”
Ánh mắt né tránh nhìn qua chỗ khác.
“Tư Dương nhìn thẳng vào mắt ta, ta có chuyện muốn hỏi em.”
Sắc mặt trở nên nghiêm túc, Cang Chung nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô.
“Là chuyện gì chứ?”
“Túi kẹo đó là do Thượng Phong tặng cho em đúng không?”
“Túi kẹo!”
Nói đến túi kẹo cô hoảng hốt vội bịt miệng lại.
Cô quên mất rằng túi kẹo của phó đô đốc Mạc tặng mà ném bừa trong phòng.
Ai ngờ lại bị Cang Chung phát hiện.
Với tính cách của hắn chắc chắn sẽ nghĩ đó là đồ mà Thượng Phong mua tặng cô.
Lần trước, hắn đã xé rách chiếc váy mà Thượng Phong tặng cô, bây giờ chẳng biết hắn muốn làm gì với túi kẹo đó.
Nhưng mà, nếu cô nói túi kẹo đó là do phó đô đốc Mạc tặng thì Cang Chung sẽ nghĩ gì.
Hắn có nổi giận mà nghĩ rằng cô để tâm đến nam nhân khác ngoài hắn không? Một mình Thượng Phong đã đủ lắm rồi, còn thêm một phó đô đốc nữa tên Cang Chung lại bộc phát cơn thịnh nộ quái quỷ gì với cô.
Nếu đã vậy chi bằng cho một mình Thượng Phong gánh tội oan vậy.
Thấy Tư Dương cứ im lặng mãi không chịu nói, Cang Chung mất kiên nhẫn có hơi lớn tiếng.
“Có đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...