Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung


“Khi đó,ta vẫn chưa có câu trả lời từ cha của cháu.

Nếu cháu tiếp tục học cùng với Cang thì có lẽ bây giờ hai đứa đều là đô đốc, ở đỉnh cao của công danh.”
”Bác đừng nói vậy, một rừng không thể có hai hổ.

Dù sao cháu cũng không có ý định theo học quân đội, là do cha của cháu ép.”
Nghe đến chuyện xưa, Thượng Phong chỉ cười trừ, tự nhận bản thân không thích quân đội nên mới rời khỏi đó.
Cang Chung đứng bên cạnh, khẽ đặt tay lên vai của Thượng Phong vỗ nhẹ.
“Cậu ta nói đúng đấy bác.

Trong quân đội không hợp với tính cách của cậu ta được.”
“Hai thằng nhóc này, lớn rồi thì hợp sức lại với nhau bắt nạt một người già như ta đúng không.

Cháu dâu, cháu hãy cẩn thận với Cang nha, đừng để nó bắt nạt cháu đấy.”
”Cảm ơn bác đã nhắc nhỡ.”
Tư Dương cười thân thiện với cụ đô đốc Trịnh.
Đang nói chuyện vui vẻ với nhau, bỗng cụ đô đốc nhìn thấy người bạn già của mình đến buổi tiệc.

Ông ta vội vã rời đi.
“Mấy đứa cứ ở đây chơi nha, ta đi tiếp vị khách quý của mình đây.”
Nhìn theo dáng đi vội vã của ông ta, Thượng Phong lắc đầu mà phán một câu xanh rờn.
“Ông bác này mê gái bỏ trò chứ đâu.”
“Nói người khác chẳng chịu xem lại mình.

Tôi thấy bác Trịnh còn kém xa cậu.”
Cang Chung châm biến câu nói của Thượng Phong, hắn ân cần dẫn Tư Dương đi qua bên ghế ngồi.
“Ê, cậu nói sai rồi nhé.

Là bọn con gái theo tôi chứ tôi không có theo họ nhá.”
Mặc cho Thượng Phong nói, Cang Chung không hề quan tâm đến cậu.

Lúc này, hắn chỉ nghĩ cho một mình Tư Dương.

Định bụng sẽ ngồi cùng với cô để cô không cảm thấy bị cô đơn nhưng vừa mới đặt mông xuống thì đã nghe thấy tên mình từ đằng xa.

Hắn nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn xem là ai đang gọi mình.
“Cậu đô đốc trẻ, lâu ngày không gặp!”
Người đang đứng nói chuyện với Cang Chung chính là phú ông Hạ ở thị trấn kế bên.

Nhìn thấy ông ta cũng có mặt ở đây, Cang Chung lấy làm ngạc nhiên.

Hắn không nghĩ rằng cụ đô đốc Trịnh lại có thể quen biết rộng hơn những gì hắn biết.
Ông ta đang định đi lại chào hỏi Cang Chung nhưng hắn lại ghé sát tai Tư Dương nói nhỏ:

“Ta qua bên đó một chút, em ngồi ở đây đợi ta nhé.

Ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Cang Chung đứng dậy, hắn kéo thân áo xuống cho thẳng thớm, rồi sải bước đến chỗ của phú ông.
Thượng Phong đứng cách đó không xa, nhìn thấy Cang Chung rời khỏi Tư Dương, cậu hí hởn đi đến chỗ cô ngồi.

Vẻ mặt Thượng Phong liền thay đổi biểu cảm.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Tư Dương còn chưa kịp mở lời thì cô đã đập vào mặt cậu một xấp tiền mặt.
“Cô làm gì vậy?”
Cậu khó hiểu cầm lấy xấp tiền ra khỏi gương mặt của mình, miệng không ngừng lầm bầm với cô:
“Hành động vừa rồi của cô có thể hủy hoại nhan sắc của tôi đấy biết không.”
”Không! Tôi chưa từng nghe tiền có thể hủy hoại nhan sắc của con người cả, chỉ có nghe con người hủy hoại tiền như thế nào thôi.”
“Cô…”
Thượng Phong muốn đáp lại lời của Tư Dương nhưng lại nghĩ bản thân là nam nhân không nên cãi tay đôi với phụ nữ.

Nó chỉ làm mất đi danh dự của cậu.
“Không nói vấn đề này nữa.

Đưa tiền cho tôi làm gì?”
Cầm xấp tiền trên tay, Thượng Phong có một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu.

Cậu nhớ rằng tiền trong túi vẫn còn đủ để tiêu xài cho cả tháng, đâu cần phải đi mượn tiền người khác.

Mà dù có thiếu tiền thì người mà cậu mượn chính là cha hoặc mẹ của cậu.

Bởi vì, họ sẽ không bao giờ đòi cậu phải trả lại tiền cho họ.

Thượng Phong đặt xấp tiền lại vào tay của Tư Dương, dõng dạc nói:
“Cô cầm lấy đi, tôi không có thiếu tiền tiêu.

Với lại, tiền này cô lấy ở đâu thì trả lại chỗ đó không cần phải đi mượn của người khác vì tôi đâu.

Làm vậy tôi cảm thấy ngại lắm.”
Cậu vừa nói vừa xấu hổ mà không nhìn thẳng vào mặt Tư Dương.

Còn cô thì khác.

Tư Dương cầm xấp tiền trên tay nắm chặt, cô nắm tay Thượng Phong kéo về phía mình trực tiếp đặt xấp tiền lên tay của cậu, rồi dùng mấy ngón tay kẹp tiền lại thật chặt.

Xong xuôi, Tư Dương đặt tay Thượng Phong về chỗ cũ.

Mặt cô vẫn không cảm xúc nói với Thượng Phong:

“Tôi không có mượn tiền ai cả, đây là tiền của tôi.

Bây giờ tôi đưa nó cho anh là bởi vì anh đã mua đồ và đãi tôi ăn lần trước.

Xem như là chúng ta có qua có lại.”
Sự xấu hổ liền dập tắt, Thượng Phong ngước mặt lên nhìn Tư Dương đầy sự hoang mang.
“Gì! Cô vừa nói là xấp tiền này dùng để trả cho ngày hôm đó ư!”
Thượng Phong không thể tin vào tai của mình được.

Đường đường là một công tử tiêu tiền như nước.

Cho phụ nữ tiền không bao giờ đòi lại.

Thế nhưng, bây giờ lại có một cô gái ngồi bên cạnh trả lại tiền cho cậu.

Chẳng khác nào nói cậu thiếu thốn tiền bạc đến nổi phải để phụ nữ đưa tiền cho dùng.

Lại còn ở ngay chỗ đông đút, người đi qua đi lại đều thấy hết.

Cậu không nhận lấy số tiền mà trả lại cho Tư Dương vẻ mặt nghiêm túc.
“Bác Hạ, không ngờ ở nơi xa xôi như vậy mà bác cũng đến đây để tham dự buổi tiệc mừng thọ của bác Trịnh.

Như vậy, đủ để thấy được bác với bác Trịnh rất thân thiết với nhau.”
Cang Chung cầm ly rượu lắc nhẹ.
“Ha ha, thằng nhóc này! Mới đây đã biết học cách châm biến người khác rồi.

Ta thì không buồn cháu nhưng người khác nghe được chắc chắn sẽ không vui đâu.”
Phú ông Hạ vỗ vai Cang Chung như lời nhắc nhỡ với hắn.
“Không châm biến ai cả.

Cháu thấy sao thì nói vậy thôi thưa bác Hạ.”
Hắn kéo tay ông ta ra khỏi vai mình, nhẹ nhàng lấy cái ngón tay phủi nhẹ chỗ ông ta vừa đặt tay vào.

Không cần nói cũng biết Cang Chung đang ám chỉ sự dơ bẩn của phú ông Hạ.

Nhưng mặc dù Cang Chung đã thể hiện đến như thế, ông ta không cảm thấy giận như câu nói của ông ta vừa nãy.

Ngược lại, còn vui vẻ cười cười với hắn.
“Cậu lại nữa rồi.”
“Cha!”
Giọng nói trong trẻo thốt lên, đó là con gái của phú ông Hạ, tên là Gia Ngân.


Cô ta ở phía đối diện đi đến chỗ của bọn họ.

Sự dịu dàng kèm thoe mái tóc bồng bềnh, cô ta bước đến bên cạnh cha mình mà e thẹn nhìn qua Cang Chung.

“Anh Cang Chung, lâu rồi không gặp nhìn anh ngày càng tuấn tú hơn nhiều.”
“Cảm ơn lời khen của em.

Ta thấy em cũng xinh ra không kém gì một bông hoa hồng đang chớm nở.”
“Anh nói thế làm em ngại quá đi.”
Gia Ngân xấu hổ mà úp mặt vào trong người của cha mình.
Về phía Tư Dương, cô vẫn nhất quyết không chịu lấy lại số tiền đó.

Tiền cô mượn đương nhiên cô phải trả.

Mặc dù số tiền trước mắt này cũng không phải của cô nhưng dù sao thì nó vẫn được cô dùng.
“Sao cô lì thế! Tôi đã nói là không cần phải lấy số tiền này rồi.

Cô nhìn từ trên người xuống tới chân của tôi đi, có thiếu thốn gì không? Giữ lấy mà dùng cho dịp khác đi.”
Thượng Phong ném lại xấp tiền về với tay của cô.

Vì không để cô trả lại tiền cho mình, Thượng Phong đứng dậy nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
“Ơ, này anh!”
Nhìn Thượng Phong rời đi, Tư Dương chỉ có thể gọi theo trong bất lực.

Cầm xấp tiền trên tay, cô ủ rũ nói chuyện một mình.
“Người giàu chứ có phải người không biết dùng tiền đâu.

Thế không dùng thì mình cất vào trong vậy.”
Nghĩ vậy, Tư Dương vui vẻ trở lại.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đi đến bắt chuyện với cô.

Ông ta tự xưng mình là phó đô đốc Mạc dưới của Cang Chung một bậc.
“Cô gái trẻ, cô chính là Cang phu nhân của đô đốc Cang Chung đúng không?”
“Đúng vậy.”
Tư Dương ngơ ngác nhìn ông ta.
“Tại sao chú lại biết tôi là vợ của Cang Chung.

Hình như tôi chưa từng gặp chú.”
“Ha ha, làm sao cô có thể nhìn thấy ta được.

Những lúc ta mở mắt đều ở trên chiến trường, chẳng có ngày nghỉ nào toàn vẹn cho ta cả.

Nên việc không biết ta cũng là chuyện bình thường thôi.


Cô khẽ gật đầu cho có lệ, vì căn bản cô cũng không biết nói gì với ông ta.
“Hai người cưới nhau lâu chưa, ở trên chiến trường ta chẳng nghe tin tức gì về việc hôn lễ của hai người cả.”
“Cũng mới đây.”
“Vậy à.”

Phó đô đốc Mạc bỗng nhìn Tư Dương chằm chằm khiến cô cảm thấy không thoải mái liền đứng bật dậy.
“Chú à, xin hãy tự trọng.”
“A, ta xin lỗi vì hành động của mình.

Thú thật ta cũng có một đứa con gái nếu bây giờ nó còn sống chắc cũng chạc tuổi của cháu.”
Nghe thấy ông ta nói vậy, Tư Dương kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Hóa ra, ông ta cũng là một người đáng thương.

Cô đặt tay lên vai của ông ta an ủi.
“Chú đừng buồn nữa, con gái chú sẽ không thích điều này đâu.”
“Cảm ơn cháu, ta xin phép đi trước.

Lần sau có duyên sẽ gặp lại.”
“Chào chú.”
Ông ta mỉm cười với cô rồi rời đi nhưng bước được vài bước thì dừng lại.

Đột nhiên, ông ta đi lại chỗ cô móc trong túi ra một viên kẹo đưa cho cô.
“Tặng cháu viên kẹo xem như quà gặp mặt.”
“Cảm ơn chú.”
Nhận lấy viên kẹo, Tư Dương có chút khó hiểu.

Chỉ là một viên kẹo thôi, ông ta đâu cần phải quay lại đưa cho cô.

Với cả việc, “có duyên sẽ gặp lại”, câu nói này cứ như đang ám chỉ rằng bọn họ nhất định sẽ gặp lại nhau.

Là người mới gặp lần đầu, tại sao ông ta lại tỏ ra thân thiện với cô như thế được? Tư Dương đắng đo suy nghĩ nhưng lại thở dài.
“Kệ đi, miễn sao không liên quan đến mình.”
Ở bên này, Cang Chung nói vài ba câu với phú ông thì cảm thấy chán.

Hắn không muốn nói chuyện nữa định rời đi nhưng phú ông lại hỏi hắn một câu:
“Ta thấy cậu không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải lập gia đình rồi.

Mà con gái của ta cũng đã lớn, cậu thấy nó thế nào.”
“Bác Hạ, ý bác là muốn gả con gái bác cho cháu đúng không?”
Gia Ngân e thẹn mà đứng ép bên người cha của mình.

Biết được điều này, phú ông cười nói:
“Cậu có cần nói thẳng thắn vậy không.”
“Thế thì con phải đi hỏi vợ của mình xem cô ấy có muốn con nạp thêm thiếp.”
Từ “vợ” mà Cang Chung nhắc đến làm Gia Ngân há hốc mồm nhìn hắn.

Cô ta không thể tin được Cang Chung đã đi lấy vợ.

Nếu thật sự hắn có tổ chức hôn lễ thì sao cô ta lại nhìn nghe người trong thị trấn hay bất kỳ ai nhắc đến việc này.

Một đô đốc thành hôn chắc chắn không thể im ắng như thế này được.
Gia Ngân nghi ngờ nói:
“Anh kết hôn từ khi nào? Chẳng lẽ cha của em cũng không được anh mời đến tham dự hay sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui