Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung
“Thì tôi nói bữa ăn này anh có lòng nhưng lại keo kiệt.”
“Keo kiệt?”
Một câu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu của cậu.
Điều mà cô bực tức chính là sự keo kiệt của cậu ư! Nhưng cậu đã keo kiệt từ khi nào chứ? Mời cô một bữa ăn sang trọng thế này chẳng phải là hào phóng với cô quá rồi ư! Việc này khiến cậu phải đắng đo suy nghĩ.
“Tôi chẳng thể hiểu hết lời cô muốn nói.”
"Nhìn vào miếng thịt này anh sẽ hiểu thôi."
Tư Dương giơ các ngón tay của mình xứ xuống đĩa thịt trước mặt cho Thượng Phong thấy.
Cô chỉ có thể diễn tả được tới đây thôi.
Nếu lại tiếp tục diễn tả nữa chi bằng cô trực tiếp chê cậu không đãi cho cô một bữa ăn đầy ấp món ăn trên bàn.
"Thịt!"
Đột nhiên bay giờ cậu mới hiểu được ý của cô.
Song, cậu lại bật cười vì sự đáng yêu có phần thú vị.
"Đây là beef steak nên nó mới có một miếng nhỏ như thế này.
Cô ăn mà không cảm thấy no thì tôi có thể gọi thêm cho cô một phần nữa.
Chuyện này cô không cần phải lo."
"Chờ đã, anh vừa nói cái gì bít?"
Cô nghe có chút không rõ mà hỏi lại Thượng Phong.
Miếng thịt trên đĩa thì gọi là thịt, tự nhiên đặt cho nó một cái tên tiếng tây tiếng tàu gì mà lại khó nghe.
Cô có từng giao tiếp tiếng nước ngoài bao giờ đâu làm sao biết mấy từ tiếng đó có nghĩa là gì chứ.
"Tôi nói món này gọi là "beef steak " nghĩa là thịt bò."
"Thịt bò ! Thế thì từ đầu nói là thịt bò chẳng phải tốt hơn sao.
Tự nhiên gọi là "beef steak " ai mà hiểu gì chứ.
"
"Được được, tôi sai được chưa."
Trong khi hai người đang ăn uống vui vẻ thì ở trên biển xảy ra một cuộc chiến giữa hải quân và hải tặc.
Người chỉ huy của trận chiến lần này chính là Cang Chung.
Hắn chỉ việc ngồi trong khoan tàu và đưa ra kế hoạch để cho lính hải quân và các đội trưởng phân công ra làm nhiệm vụ.
Hơn một tiếng đồng hồ, việc bắt gọn các hải tặc của băng Đầu Lâu đã thành công.
Cang Chung cho người bắt sống trở về đất liền để giam cầm, chờ ngày định tội.
Làm xong nhiệm vụ Cang Chung nhanh chóng trở về nhà để gặp Tư Dương.
Hôm qua, trở về nhà hắn vẫn chưa nói được câu nào với cô lại tiếp tục đi.
Nhưng khi cậu về đến nhà thì chẳng nhìn thấy Tư Dương đâu.
Hỏi Lan Huệ thì mới biết được cô đã trốn ra bên ngoài còn để lại một bức thư cho Lan Huệ.
Nội dung:
"Ta có việc phải đi ra ngoài, ngươi không cần phải đi tìm.
Khi nào xong việc tự khắc ta sẽ quay về nhà."
Nghe xong mấy lời Lan Huệ nói, Cang Chung tối sầm mặt lại.
Không có hắn ở đây, cô muốn tung hoành như thế nào cũng được.
Đợi khi cô quay trở về, hắn cần phải làm rõ một số quy tắc.
Tối hôm đó, Tư Dương bước đi nhẹ nhàng hết mức có thể vào nhà.
Cô đảo mắt khắp nơi để nhìn xem Cang Chung đã quay trở về nhà chưa.
Nếu như để hắn quay trở về nhà trước cô thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình với cô.
Nhưng trước không thấy, bên phải không, bên trái cũng không.
Tưởng rằng Cang Chung vẫn chưa trở về cô liền hí hởn đi vào trong.
Ai ngờ, Cang Cung lại đột gột xuất hiện trước mặt cô.
Hắn lạnh lùng nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
"Em đã đi đâu?"
"Tôi...."
Tư Dương ấp a ấp úng không dám nói.
Nếu như Cang Chung biết hôm nay cô và Thượng Phong đi chung với nhau sẽ chẳng vui vẻ.
Tốt nhất, cô nên im lặng.
Đợi mãi vẫn không thấy câu trả lời của Tư Dương, Cang Chung bắt đầu không thấy có kiên nhẫn.
Hắn định mở miệng nói nhưng lại bị mùi rượu trên người Tư Dương bay vào mũi mình.
Hơn thế, hắn nhìn thấy chiếc váy mà cô đang mặc là một chiếc váy mới.
Hắn nhớ rất rõ những chiếc váy mà hắn mua cho cô.
Trong tất cả những bộ đồ mà hắn mua thì chiếc váy trên người Tư Dương là hoàn toàn khác.
Đây không phải là đồ mà hắn mua.
Nhìn cách thiết kế, hắn có thể nhận ra đây chính là chiếc váy của này kế thiết nổi tiếng và nó được mua ở cửa tiệm nào.
Nhưng Tư Dương làm gì có nhiều tiền mà mua được chiếc váy này.
Và hơn hết, cô biết đường đi vào trung tâm thị trấn?
Nhìn Tư Dương, Cang Chung đăm chiêu.
Hắn nâng chiếc cằm nhỏ bé của cô lên, thì thầm:
"Mùi rượu và chiếc váy trên người của em là thế nào? Cả ngày hôm nay em đã đi cùng với ai."
Tư Dương nắm lấy chiếc áo của mình, cô không giải thích điều gì với Cang Chung cả.
Mà sự im lặng của Tư Dương làm hắn càng dễ nổi nóng hơn.
Vẻ mặt dửng dưng như không có gì của cô như muốn chọc điên hắn lên.
Cang Chung bóp mạnh một chút, hắn gằn giọng hỏi:
"Tại sao lại không trả lời?"
"..."
"Tư Dương, em đừng có thách thức giới hạn của tôi."
Cang Chung trợn mắt lên nhìn Tư Dương, hắn không nói thêm lời nào trực tiếp bế cô lên phòng.
Khi này Tư Dương mới hoảng hốt mà lên tiếng nhưng lại quá muộn.
"Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!"
Đưa cô lên tới phòng, hắn mạnh bạo đóng cửa lại một cái "rầm".
Trực tiếp ném cô xuống giường.
Con mắt của Cang Chung trở nên đỏ ngầu, hắn nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cang Chung không nói lời nào nhưng hành động của hắn lại khiến cô phải van xin.
"Đừng mà..."
Hai tay nắm chặt vạt áo mà xé toạc ra.
Trong những giây ngắn ngủi, chiếc váy đắt đỏ đã xé ra làm đôi để lộ cơ thể trắng hồng hào của cô trước mặt Cang Chung.
Tư Dương cảm thấy xấu hổ, cô lấy tay của mình để che lại.
"Tên khốn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...