Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung


Ngươi đã tỉnh lại thì mau cút khỏi đây đi.

Ta sẽ cho ngươi mượn chiếc thuyền nhỏ và một chút thức ăn trên đường đi.

Còn việc ngươi có chở về nhà được không thì không còn liên quan đến gia đình của bọn ta.

Bọn ta chỉ giúp ngươi đến đây thôi.” Bà thẳng thắn đuổi hắn ra khỏi tàu.
“ Không được đâu mẹ.” Tư Dương thấy mẹ muốn đuổi Cang Chung đi thì cô ngăn lại.

Vì Cang Chung đang bị mất trí nhớ, làm sao hắn có thể trở về nhà được chứ.

Còn nữa, trên biển có rất nhiều lũ cá răng nhọn.

Lỡ như bị đâm lũng thuyền thì làm sao.

Thật là tội nghiệp cho hắn.
“ Con nghĩ mình có quyền quyết định ở đây à!”
Bà ta nói một câu làm Tư Dương cứng họng.

Trong gia đình này, cha làm bù nhìn.

Hai đứa con chính là đội cổ vũ, gió chiều nào thì theo chiều nấy.

Còn mẹ chính là trụ cột của con thuyền.

Làm trái coi như xác định cuộc sống lụi tàn.

Bởi vậy, ai mà dám làm trái được chứ.
Lục Châu biết tình thế không thể xoay chuyển theo hướng nào được nữa liền đá lông nheo sang cha của mình.

Ra sức cầu cứu người cha yêu dấu.

“ Cha ơi, cứu chúng con đi!”
Ông nhìn hai đứa con mà không khỏi khen thầm, đúng là con của mình.

Việc gì khó cứ đem cha nó ra làm vật chắn.

Còn cái gì dễ dàng, làm gì có lượt của ông nữa.

Không hổ là con gái của ta.

Kiếp này coi như xong.

Ông nhẹ nhàng nói với vợ của mình” Vợ à! Tôi thấy cậu nhóc này đang bị thương cũng nghiêm trọng, hay để nó ở lại đây vài ngày nữa đợi vết thương lành lại một chút rồi đuổi nó đi cũng không muộn.”
“ Ông đã quên…” bà nói đến đây thì dừng lại.

Dường như có điều gì đó không muốn cho mọi người biết.


Bà đứng dậy, nhìn Cang Chung một lần nữa rồi nói: “ Ngươi có thể ở lại đây thêm hai ngày nữa.

Sau hai ngày, hãy biến khỏi đây….’và nhớ đừng dẫn lũ chuột của mình đến đây làm loạn.’ Đã hiểu chưa!”
Lại là câu nói ấy.

Cang Chung càng nghe càng khó hiểu.

Bà ta đang ám chỉ đến hắn điều gì đây.

Thật sự biết hắn là Đô đốc hay biết quân lính của hắn sắp đến đây? Người phụ nữ này khiến hắn không thể an tâm được.

Cần phải đề phòng bà ta trước khi bà ta giở trò gì với hắn.
“ Cang Chung, mau cảm ơn cha của tôi đi.

Nhờ có cha của tôi, anh mới được ở lại đây thêm hai ngày nữa đấy.” Tư Dương hồn nhiên vỗ vai hắn nói.
Cang Chung nhìn cô, tự nhiên trong lòng hắn cũng không có ý định ngang bướng nữa.

“ Cảm ơn.”
“ Ồ, không có gì đâu.

Nhớ dưỡng thương cho tốt vào rồi trở về gia đình của mình.

Có lẽ cha mẹ ngươi đang lo cho ngươi lắm ha ha ha..” Ông nói xong thì bật cười thành tiếng.

Mấy lời lẽ này nghe không được thuận miệng với ông gì hết.
Sau khi cầu xin mẹ để cho Cang Chung ở lại thành công.

Tư Dương và Lục Châu rất tận tâm giúp hắn thay băng vết thương.

Sau đó, còn tìm những trò chơi thú vị cho hắn chơi khi cảm thấy buồn chán.

Không biết từ lúc nào, Lục Châu lại cảm giác có chút thích thích người đàn ông này.

Cô không định nói chuyện này cho chị của mình biết nhưng với một người đang yêu như Tư Dương làm sao mà không biết được chứ.

Bởi vậy, cô thường tìm cớ rời đi để cho họ có không gian riêng tư với nhau.
Nhưng Cang Chung lại tưởng rằng Tư Dương ngại ngùng nên mới tránh mặt hắn.

Còn tình cảm của Lục Châu đối với hắn, căn bản hắn không nhận ra điều đó.
Ngày thứ hai, sau hết hôm nay Cang Chung sẽ rời đi.

Vì vậy, thân làm chị gái Tư Dương đã chuẩn bị một món quà riêng cho Lục Châu và Cang Chung.

Ngày hôm đó, tàu của họ tấp vào một hồn đảo hoang.

Trên đảo có rất nhiều dừa nước.


Cho nên, Tư Dương đã xung phong trèo lên để hái những trái dừa mọng nước xuống cho mọi người và để trên tàu lúc cần thì dùng.

Cang Chung thấy vậy thì muốn giúp Tư Dương một tay nhưng cô lại từ chối.

Lấy lí do hắn đang bị thương nên không để hắn làm việc nặng.

Cang Chung chỉ đành nghe theo lời của cô.

Hắn đứng ở bên dưới thu gom những trái dừa mà cô hái.

Lục Châu lúc này cũng phụ giúp chị.

Cô em cũng trèo lên cây dừa.
Trong lúc hái, Tư Dương tham lam định một lần bẻ hết những trái dừa xuống nhưng không ngờ bản thân lại sơ xuất mà bị trượt chân.

Thế là cả người cô liền rời thẳng xuống đất.

“ Ôi má ơi!” Thôi rồi thân xác của cô còn đâu.
Tư Dương sợ hãi mà nhắm chặt hai mắt của mình lại.

Cô còn tưởng tượng ra cảnh đáp đất đau đớn của mình sẽ trông như thế nào.

Nhưng hình như đó chỉ là suy nghĩ của một mình cô thôi.

Còn thực tế thì cô lại không có bất kì cảm giác nào.

Sao lại như vậy được.

Cảm thấy chuyện này không đúng.

Tư Dương mở mắt ra thì va phải ánh mắt của Cang Chung.

Hai ánh mắt chạm vào nhau, có lẽ cô đã hiểu vì sao bản thân không có cảm giác gì rồi.

Nhưng mà, Cang Chung đang bị thương lại dùng cơ thể của mình để đỡ lấy cô.

Hắn thật sự là ngốc đến nỗi làm người khác cảm động mà.

Chắc bây giờ hắn cảm thấy đau lắm vì cô đã đè lên vết thương của hắn.

Tư Dương muốn đứng dậy nhưng thật xui xẻo thay.

Cô vừa nâng cơ thể lên thì bị chuột rút chân khiến cô không đứng vững mà ngã nhào xuống.

Một lần nữa, cô lại đè lên cơ thể của Cang Chung.

“ Chị!” Lục Châu nhìn thấy chị bị ngã cô rất lo lắng mà trèo xuống nhưng chưa gì thì chị của cô lại ngã tiếp càng làm cô lo lắng hơn.

Nhưng không phải là cho Tư Dương mà là Cang Chung.

Vết thương còn chưa khỏi mà bị chị của cô đè như thế thì còn gì là vết thương nữa.
Trong khi đó, Cang Chung và Tư Dương thì đang ở trạng thái ngượng ngừng.

Chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ nữa thì môi của cô và hắn chạm vào nhau.

Tim cô không làm chủ được mà đập loạn xạ.

Tư Dương ngượng ngùng muốn ngồi dậy nhưng một hành động bất ngờ của Cang Chung làm cô trợn mắt.
Cang Chung mỉm cười, hắn nhướng đầu lên hôn lấy đôi môi mọng nước ấy.

Từ khi nhìn thấy cô, hắn đã muốn làm điều này.

Bây giờ đã có cơ hội rồi, hắn phải tận dụng chứ.
“ Cà Rốt!”
Tiếng gọi của một người quen thuộc vang bên tai khiến cô chợt tỉnh.

Tư Dương đẩy Cang Chung ra, cô khó khăn lê chân đang bị chuột rút của mình về phía người đó.

“ A Thỏ!”
Thập Hải hay còn gọi với cái tên thân mật là A Thỏ.

Người đó chính là bạn trai của cô.

Hai người đã dự định cùng nhau kết hôn vào cuối năm nay.
Thập Hải nhìn thấy chân của Tư Dương thì liền biết cô bị chuột rút.

Thập Hải ân cần đi đến xem tình chân của cô.” Ổn không Cà Rốt.” Hắn ta chỉ cần nắn chân lại một cái thì cô đã cảm thấy chân mình có thể đi lại bình thường.
“ Cảm ơn A Thỏ, Cà Rốt thấy ổn rồi.” Cô bước đi qua lại cho Thập Hải xem.
“ Cang Chung, anh có sao không?” Lục Châu lo lắng cho hắn, cho đến đỡ hắn dậy.

Nhưng Cang Chung lại cáu gắt với cô.

Hắn lạnh lùng hỏi người đang nói chuyện với Tư Dương là ai.

Lục Châu ngây thơ liền nói với hắn:” Đấy là anh Thập Hải, người yêu của chị em.

Cuối năm nay, họ sẽ tổ chức hôn lễ với nhau.”
“ Cưới sao?” Nghe Lục Châu nói Tư Dương sắp trở thành vợ của người khác.

Trong lòng hắn cảm thấy muốn đồ của mình sắp bị người khác giành lấy thì không vui ra mặt.

Sắc mặt tối sầm lại, hắn đi đến chỗ của Tư Dương.
“ Xin chào.” Nhìn thấy Tư Dương cười nói thân mật với tên đó, Cang Chung lại muốn tách hai người họ ra ngay lập tức.

Nhưng hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để khống chế cảm xúc của mình.
“ Cà Rốt, người này là ai?” Thập Hải hoang mang trước sự chào hỏi của Cang Chung.
Tư Dương sợ Thập Hải hiểu lầm liền lên tiếng giải thích:” Đây là người bạn em và Lục Châu cứu được ở trên đảo.

Vì anh ta bị thương nên gia đình em đã để anh ta ở tàu vài ngày để dưỡng thương.

Ngày mai là anh ta sẽ rời đi.”

“ Vậy à.

Thế chào anh nhé.” Thập Hải mỉm cười chào Cang Chung.
Thái độ hòa đồng của hắn làm Cang Chung cảm thấy buồn nôn.

Nếu Tư Dương không ở đây, hắn sẽ cho tên này một đấm vào trong mặt.
“ Đúng rồi A Thỏ, anh đến đây có việc gì ư!” Tư Dương chợt nhớ ra, mấy ngày trước Thập Hải nói phải đi xa một chiến cùng gia đình, khoảng mấy tuần sau mới trở về nhưng tính đến hôm nay chỉ được một tuần.

Sau Thập Hải lại quay trở lại sớm như vậy.

Chẳng phải họ gặp vấn đề gì đấy.
“ Đúng là vậy nhưng kế hoạch lại hoàn thành trước dự kiến nên hôm nay anh mới đến đây tìm Cà Rốt.” Thập hải ôm Tư Dương vào lòng mà nói.
Sau đó, bọn họ quay trở lại tàu.

Mẹ Tư Dương biết Thập Hải đến chơi thì rất vui vẻ khác với ngày thường.

Bởi vì, bà và Thập Hải nói chuyện với nhau rất hợp ý.

Với cả, gia đình Thập Hải là một băng hải tặc lớn.

Họ có sức mạnh và vũ khí tân tiến.

Sau này, Tư Dương và Thập Hải đến với nhau.

Thông gia hai bên sẽ thêm gắn kết.

Đang nói chuyện thì bà quay sang nói Cang Chung mấy lời :” Thuyền và đồ dùng ta đã chuẩn bị đầy đủ cho ngươi rồi.

Ngày mai có thể xuất phát.”
“..” Cang Chung nghe thấy những lời đó thì không trả lời bà.

Hắn chỉ im lặng lẳng lặng nhìn Tư Dương và Thập Hải đang ân ái bên nhau.

Trong lòng hắn sôi sục như lửa đốt.

Nhưng hắn phải nhịn, chỉ chờ thêm một chút nữa thôi thì Tư Dương sẽ thuộc về tay hắn.
“ Phải rồi A Hải, sau khi đám cưới xong con và Tư Dương có dự định gì không?” Bà rót cho Thập Hải một ly sữa bò bổ dưỡng, miệng không ngừng cười tủm tỉm.
“ Dạ, sau khi kết hôn con và Tư Dương sẽ lập nghiệp giống như các anh của mình.” Thập Hải không ngần ngại nói ra suy nghĩ của mình.

Hắn muốn giống như các anh, sau khi cưới vợ thì lập riêng cho mình một băng hải tặc riêng như vậy mới làm cho Tư Dương cảm thấy hãnh diện.
Còn Tư Dương nghe thấy Thập Hải nói, cô vừa vui vừa ngại cười tủm tỉm một cách kín đáo.

Nhưng Cang Chung lại nhìn thấy rõ từng cử chỉ và hành động của cô đối với Thập Hải.

Bàn tay bất giác siết chặt lại.
Tối hôm đó, mẹ Tư Dương bảo Thập Hải ở lại tàu của mình ngủ một đêm.

Vì trời tối, đi thuyền một mình rất nguy hiểm.

Với lại, mấy lũ răng nhọn rất thích đi săn mồi vào ban đêm.

Có một mình nó càng dễ tấn công.

Thập Hải không thể từ chối được mẹ của Tư Dương nên đành thuận theo ý bà mà ở lại đây ngủ một đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận