"Không được mà!"
Cô gái kêu gào thảm thiết mà bất lực, không thể nào chống lại được Tư Dương.
Mọi người đang tập trung công việc của mình thì một giọng nói xa lạ thốt lên.
"U là trời, các cô đang làm gì vậy?"
Chàng trai với mái tóc màu vàng nhạt cùng với đôi mắt màu xanh nhạt đứng ở trước cổng trơ mắt nhìn đám người Tư Dương.
Nhìn thấy chàng trai, Tư Dương liền nhận ra cậu ta là một người ngoại quốc.
Nhưng tại sao một người lại quốc lại xuất hiện ở trước cổng lại còn nói tiếng mẹ đẻ của cô lưu loát như thể cậu ta là người của đất nước này.
Mặc dù trước đó, cô đã từng nhìn thấy người ngoại quốc nhưng chẳng có ai giao tiếp giống như chàng trai trước mắt.
Tư Dương ra lệnh cho mọi người dừng hành động của mình lại.Trước tiên, cô cần phải bắt chuyện với người ngoại quốc này.
Tư Dương đi đến chỗ của chàng trai đang đứng.
Hai người đứng đối diện nhau chỉ ngăn cách bởi cánh cửa sắt.
Cô ngạo mạn hỏi:
“Này người kia, ngươi từ đâu đến đây?”
“Cô không biết ta ư!”
Chàng trai chướng mày nhìn Tư Dương với thái độ ngạc nhiên giống như muốn bắt buộc những người gặp cậu đều phải biết được danh tính của cậu.
Tư Dương đã ngạo mạn lại thấy cậu có phần ngạo mạn hơn thì tức giận đáp trả:
“Ta thấy ngươi mới không biết ta là ai mà dám nói chuyện với thái độ ngang ngược đó.”
“Cô sao! Đúng là ta không biết cô là ai thật.
Chẳng lẽ cô là một người giúp việc mới đến biệt phủ à?”
Chàng trai bất ngờ thốt lên.
Trong ánh mắt của cậu thì Tư Dương ngoài chức danh là người giúp việc ở biệt phủ thì chẳng còn danh xưng nào phù hợp hơn.
Cậu nhìn cô đánh giá một lượt tư trên xuống, trong đầu lại ngẫm nghĩ.
Dường như có cái gì đó không đúng ở người phụ nữ này.
Nếu như là một người giúp việc thì cô không nên mặc những bộ đồ sang trọng dành cho những vị tiểu thư danh giá.
Ấy mà, gương mặt mới mẻ này lại không bao giờ được nhắc đến trong biệt phủ đô đốc.
Cang Chung cũng chưa từng nhắc đến người thân hay bạn bè nào có ngoại hình giống như cô gái này.
Vậy rốt cuộc, người đang nói chuyện với cậu là ai?
Lúc này, cô người hầu đang bị bọn thợ của Tư Dương bắt lại đã nhận ra chàng trai đứng ngoài kia.
Đó chính là con trai của một phú ông tiếng trong vùng.
Tên của cậu chính là Thượng Phong, đồng thời cũng là bạn của đô đốc.
Sở dĩ cậu có dáng người trông giống anh ngoại quốc là vì mẹ của cậu là người Thụy Điển.
Là một con lai nên cậu có ngoại hình khá giống với người ngoại quốc.
Hôm nay, công tử Thượng Phong đến đây chắc hẳn là tìm đô đốc để nói chuyện phiến.
Tiếc là bây giờ đô đốc lại vắng nhà chỉ còn lại một mình phu nhân.
Nhưng phu nhân lại là người mới ở trong biệt phủ.
Cô còn chưa gặp qua bạn của đô đốc.
Vì ngày tổ chức hôn lễ gấp gáp ấy, đô đốc chỉ mời một số người thân quen đến tham dự.
Ngay cả mẹ của đô đốc mà ngài ấy còn không mời thì làm sao công tử Thượng Phong được mời đến.
Ngày tổ chức hôn lễ để chào đón phu nhân của biệt phủ nếu nhìn theo góc độ của một hôn lễ đầy đủ thì đây chỉ được gọi là một hôn lễ tạm bợ.
Bởi vì một hôn lễ đúng nghĩa sẽ có người lớn đứng ra chứng kiến và những nghi thức thời xa xưa của tổ tiên để lại.
Cô người hầu muốn nói với Tư Dương về thân phận của công tử Thượng Phong nhưng lại bị đám người của cô bịt miệng lại làm cho cô ta không thể nói được mà phát ra những âm thanh “ú ớ”để phu nhân có thể để mắt tới mình.
Mặc dù đã cố gắng, nhưng phu nhân Tư Dương vẫn thản nhiên nói chuyện với công tử Thượng Phong không thèm đếm xỉa đến cô ta dù chỉ một cái nhìn lướt qua.
Bất lực, cô người hầu chỉ có thể đứng nhìn bọn họ đối đáp với nhau.
“Đừng nghĩ ngươi là người ngoại quốc thì muốn nói gì cũng được nhá.
Ta nói cho ngươi biết, đụng đến ta ngươi chẳng thể sống yên ở đây đâu.”
Tư Dương tức giận đùng đùng mà đe dọa Thượng Phong.
Nghĩ làm sao cậu lại có thể dùng những lời thô tục để nói cô là “gái điếm” được Cang Chung đưa về.
Dù cho có là hải tặc thì cô cũng đường đường là một cô con gái cưng của thuyền trưởng Tư Lục.
Còn nói về Cang Chung, ngược lại hắn chính là người bắt cóc con gái nhà lành đem về biệt phủ của hắn mà nhốt lại, giam cầm sự tự do của cô.
“Cô nói mình không phải là “gái điếm” ta cũng có thể tạm tin lời của cô, nhưng việc cô xuất hiện trong biệt phủ với vị trí là phu nhân đô đốc thì ta tuyệt đối không tin.
Cang Chung không thể nào lấy một người vợ mà không mời ta đến tham dự.”
Thượng Phong một mực không tin những lời của Tư Dương.
Cậu làm sao chấp nhận được sự thật này.
Từ lúc kết bạn với Cang Chung đến bây giờ, cậu chưa từng thấy Cang Chung dẫn người phụ nữ nào về nhà ngoại trừ mấy lần Mai Đình,cô em gái nuôi của hắn đến nhà chơi.
Ngoài ra, Thượng Phong chẳng còn thấy sự xuất hiện của cô giá trẻ nào.
Có lúc, cậu lại nghi ngờ về giới tính của Cang Chung.
Nhưng khá may là hắn không phải kiểu đấy.
“Ngươi chính là những giọt nước nhỏ trong vũng nước lớn nên mới không được Cang Chung mời đến tham gia.
Có nhiêu đấy thôi mà lại không hiểu, hèn gì chẳng nhận được lời mời nào là đúng thôi.”
Cô hóng hách khoanh tay trước mặt đấu khẩu với Thượng Phong.
Về phía Thượng Phong, cậu thấy cô gái này tuy vẫn còn trẻ nhưng miệng lưỡi lại quá ghê gớm làm cậu có chút hứng thú.
Khóe môi liền nở nụ cười gian xảo.
Đã lâu rồi, chưa có ai dám đấu khẩu với cậu giống như cô.
Sự xuất hiện của cô giống như một luồng gió mới thay đổi cuộc sống vốn tẻ nhạt của cậu.
Thượng Phong thầm nghĩ, đợi khi nào gặp được Cang Chung thì sẽ bảo với hắn nhường lại người phụ nữ này cho mình.
Món đồ chơi này cậu cũng muốn có.
“Nói chuyện với cô đã lâu nhưng ta vẫn chưa biết tên của cô là gì.
Thế cô tên gì?”
“Ơ! Ngươi là cây cầu à? Đang nói chuyện này lại bắt sang chuyện khác.
Ta đã nói rồi, ngươi không có quyền yêu cầu ta bất kỳ điều gì cả về thông tin của ta.”
“Vậy thì tên của cô là gì?”
Mặc kệ lời nói của Tư Dương, Thượng Phong vẫn hỏi tên của cô một cách ngoan cố.
Điều này khiến Tư Dương cảm thấy lời nói của mình chẳng lọt vào tai của cậu.
Giống như những gì cô vừa nói chỉ để tốn nước bọt của cô mà thôi.
Càng nghĩ cô càng thấy tức mà hung hãn đá chân vào cánh cửa sắt trước mặt một cái.
“Ngươi có đang hiểu những gì ta đang nói không vậy?”
“Không.”
Trước thái độ bực tức của Tư Dương, Thượng Phong lại ngang nhiên đáp lại lời cô một cách tỉnh bơ.
Giống như điều này cậu đã biết trước nên chẳng cần phải biểu lộ thêm một chút cảm xúc nào nữa.
Vẫn là câu hỏi đó nhưng lần này, Thượng Phong lại dùng cách khác để hỏi cô.
“Này, cô có nghe người xưa nói rằng”nhất quá tam ba bận” không? Nếu như cô nói tên của cô ra thì ta sẽ không tiếp tục hỏi nữa, cô cũng chẳng phải tức giận với ta mà trút giận lên thanh sắt vô tri này, đúng không?”
“Gì chứ! Bây giờ ngươi còn dạy ngược lại ta.
Xời, ngươi hay quá nhỉ? Tư Dương.”
Tư Dương nghiến răng nghiến lợi hùng hổ nói với Thượng Phong, nhưng câu cuối lại nói tên của mình cho cậu biết.
Hình như cô thấy lời của cậu cũng có lý.
Thay vì cô cứ đứng ở đây nhây với cậu thì nói tên ra chẳng phải tốt hơn sao.
Chính vì thế mà Tư Dương mới chịu nói tên của mình cho cậu biết.
“Tư Dương...nghĩa là bốn đại dương à! Cái tên thật ý nghĩa.
Còn ta là Thượng Phong, gió trên cao.”
“Theo ta thấy, nhờ có cái tên của ngươi mới cứu vớt được cuộc đời của ngươi.”
Tuy khen cái tên của Thượng Phong hay nhưng lại không muốn cậu quá tự cao về bản thân nên cô đã thêm vào đó câu sau nhầm hạ bệ cậu.
Cô người hầu nghe được những lời của phu nhân nói thì sợ xanh mặt.
Đã từng có một người cũng nói với công tử Thượng Phong gió như vậy.
Kết quả là ngày hôm sau, người đó không thể nói được nữa.
Vì phu nhân là người mới nên chưa biết chuyện này nên không thể trách tội phu nhân được.
Nhìn thấy sắc mặt tối sầm lại của Thượng Phong, cô ta bắt đầu lo lắng.Nhưng hai giây sau lại bật cười thành tiếng khiến cô và những người có mặt ở đó kinh ngạc.
“Ha ha...từ trước đến giờ mới có một người dám nói ta như thế.
Ta thấy cô vừa thẳng thắng lại vừa lanh lợi.
Nếu như cô muốn nửa cuộc đời sau của mình không sợ thiếu hụt tiền bạc hay những thứ xa xỉ hãy theo ta, cô chắc chắn sẽ có những thứ đó.”
“Phì, ta khinh! Lại dùng những thứ tiền bạc vô nghĩa đó mà muốn giao điều kiện với ta à! Ngươi nghĩ ở biệt phủ ta còn thiếu những thứ đó nữa sao!”
“Tư Dương, cô muốn thứ gì thì ta liền cho cô thứ đó.
Thế này thì cô thấy hài lòng không?”
Tư Dương cười lạnh, cô nhìn thẳng vào mắt cậu trực tiếp nói một câu xanh rờn.
“Ta muốn lấy đầu của đô đốc Cang Chung!”
“...”
Nghe lời cô nói, Thượng Phong bất giác đứng hình.
Cậu không dám tin đấy là lời của một cô gái nhỏ bé đang nói với mình.
Càng khó hiểu hơn, tại sao Tư Dương lại muốn lấy đầu của Cang Chung? Chẳng phải lúc đầu cô còn một mực khẳng định đấy là chồng của mình hay sao.
Bây giờ lại muốn lấy đầu của hắn.
Cô gái này có vấn đề về não hay sao?
Thượng Phong nhíu mày, gằn giọng nói với Tư Dương:
“Cô biết lời nói của mình là thế nào không? Giết người thì phải đền mạng đấy, cô không sợ sao?”
“Tại sao ta phải sợ? Trong khi điều ấy chính là ước nguyện hiện tại của chính ta.
“
Cô quả quyết với suy nghĩ của chính mình.
“Cô…làm sao ta có thể ra tay với bạn của mình được chứ.
Tư Dương, chắc hẳn cô đã bị nhiễm bẩn bởi một số thành phần không tốt nên mới có những suy nghĩ điên rồ thế kia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...