Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung
“Lý do này cũng xem là hợp lý nhỉ.
Nhưng dù cho là thế thì một đô đốc hải quân khi gặp hải tặc thì người đứng trên con thuyền hải tặc có là ai đi chăng nữa, ta cũng không bỏ qua.”
"Khẩu khí thật ngạo mạn giống như cha ngươi năm đó."
Thuyền trưởng Rạng Đông từ bên trong thuyền bước, khí phách hiên ngang không thua gì một bậc tướng quân.
Ông ta nhìn Cang Chung ba phần dò xét, bảy phần khinh thường.
Nhìn vóc dáng và gương mặt của Cang Chung, ông có thể đoán được tuổi tác của hắn.
Chỉ là một người lính mới trong hải quân nhưng may mắn có chức vị cao.
Vậy mà lại ngang ngược chẳng xem ai ra gì.
Kiểu người này ông ta rất ghét.
"Cha ta? Ông biết cha của ta à!"
Cang Chung nhìn thuyền trưởng Rạng Đông trước mặt nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên ta biết ông ta rồi.
Năm xưa, ông ta từng chạm trán với cha của ngươi.
Lúc đấy, ông ta cũng ngang ngược, ngạo mạn giống như ngươi nhưng cuối cùng thì sao.
Vẫn phải quỳ xuống cầu xin ta một con đường sống ha ha ha..."
Thuyền trưởng Rạng Đông cười lớn trong sự thoả mãn của mình.
Nhìn điệu bộ chế giễu, hả hê của thuyền trưởng làm Cang Chung điên tiết.
Hắn siết chặt tay mình lại, lạnh lùng đáp trả ông ta.
"Chớ có vội cười người khác.
Tuy cha ta năm đó có thất thế dưới tay của ông nhưng thế hệ của cha ta lại trên cơ của thế hệ ông.
Điều này, ông không cảm thấy xấu hổ sao.
Nên nhớ, núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Ông cũng chỉ là một con tôm, con tép giữa lòng đại dương bao la."
"Thằng nhãi ranh! Miệng lưỡi của mày cũng bén lắm.
Nhưng mà dù có thế, hôm nay gặp được tao thì mày cũng phải quỳ gối cúi đầu xin tha như thằng cha đô đốc của mày.
Một lũ chuột nhát cáy!"
Thuyền trưởng Rạng Đông giơ ngón tay của mình lên chỉ về phía Cang Chung, lập tức một đội quân hùng hổ của ông ta liền có mặt.
Tất cả đều vào thế sẵn sàng.
Lúc này, Cang Chung nhìn đám hải tặc trong miệng liền cười thầm.
Chẳng qua chỉ có mấy tên tép rêu trên thuyền mà cũng muốn đối đầu với một hạm đội như hắn.
Chuyện này làm Cang Chung liên tưởng đến những quả trứng ảo tưởng rằng bản thân có thể đập vỡ cục đá.
Trông thật là buồn cười.
Cang Chung nhẹ nhàng phẩy tay một cái, các binh lính ở phía sau ngay tức khắc lắp đặt đạn vào bên trong.
Chỉ cần hắn ra lệnh thì đạn sẽ được bắn ra bất cứ lúc nào.
Nhưng trước khi hành động, Cang Chung còn vài lời nhắn nhủ với Thập Hải.
Hắn ôm chặt Tư Dương vào trong lòng, nụ cười đầy gian xảo.
"Thập Hải, ngươi nhìn cho kĩ đây.
Người con gái đang ở trước mắt ngươi chính là vợ của ta, từ nay về sau ngươi đừng tơ tưởng đến cô ấy nữa.
Vì ta sẽ dọn sạch những kẻ dám có ý đồ bất chính với vợ của ta."
"Ngươi không thể cấm Tư Dương có bạn!"
Thập Hải không chấp nhận việc làm vô liêm sỉ của Cang Chung.
Tư Dương là một con người, cô ấy có quyền tự do lựa chọn và quyết định của đời của mình.
Cang Chung chỉ là chồng trên danh nghĩa, hắn không được phép ngăn cấm Tư Dương bất cứ điều gì.
"Ngươi có quyền gì mà ngăn ta lại.
Ta ghét những con ruồi nhặng bay quanh cô ấy, dù là con cái hay con đực."
"...!!"
Không chỉ Thập Hải mà cả Tư Dương cũng phải sững người vì sợ hóng hách tuyên bố của hắn.
Cang Chung, hắn là một tên điên mới thốt ra những lời đó.
Ở bên cạnh hắn, cô vốn đã không hạnh phúc.
Bây giờ, hắn còn ngang nhiên tuyên bố cấm quyền tự do kết bạn của cô.
Hắn muốn cô sống cô độc cả đời này ư!
"Đô đốc, tại sao ngài lại ích kỷ đến thế!"
Tư Dương trừng mắt lên nhìn Cang Chung.
Cô không sợ mà nói thẳng trước mặt hắn.
"Ta có ích kỷ hay không tất cả đều phụ thuộc vào thái độ và hành động của em."
Cang Chung mạnh tay siết chặt eo Tư Dương lại.
Hắn giơ bàn tay của mình lên ra lệnh.
"Bắn!"
Đùng, đùng!!!
Vừa nhận được lệnh của Cang Chung, mấy tên lính liền châm ngòi vào đại bác.
Những quả đại bác bay thẳng đến thuyền của thuyền trưởng Rạng Đông, trực tiếp làm thẳng một lỗ to trên thuyền.
Thuyền trưởng Rạng Đông tất nhiên không để cho Cang Chung được đắc ý.
Ông ta liền dùng những quả đại bác hạng nặng ra nghênh chiến với hắn.
Một quả đại bác của thuyền trưởng Rạng Đông đã làm cho con tàu của Cang Chung bị thủng một lỗ lớn xuyên thẳng qua bên kia.
Con tàu vì sự mất cân bằng mà chao đảo.
Mấy tên lính bên phía đô đốc nhanh chóng châm ngòi để đáp trả nhưng mà đại bác của họ lại không phải loại hạng nặng nên sức công phá không bằng bên thuyền trưởng Rạng Đông.
Nhìn thấy rõ sự chênh lệch về vũ khí, thuyền trưởng Rạng Đông đứng trên con thuyền của mình mà thích thú cười to.
"Nhóc ranh, ngươi đã thấy run sợ mà tè ra quần chưa! Ở đây ta có chuẩn bị sẵn một cái quần mới để cho ngươi thay đây ha ha ha..."
Trước sự chế giễu của thuyền trưởng Rạng Đông, Cang Chung không hề có bất kì biểu cảm nào.
Hắn đứng im trên con tàu vẫn dửng dưng ôm Tư Dương mà thông thả ngắm biển.
"Một chút nữa thôi, ông sẽ là người cần nó hơn ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...