Nắng vẫn chưa tắt, Fuu ngồi dựa người gốc cây gần ngay đó, dang rộng vòng tay ôm Nigi vào trong lòng anh. Vừa ngắm bức tranh vĩ đại của thiên nhiên, anh vừa bắt đầu kể “Ngày anh hẹn em ấy, anh đã đợi, từ rất sớm rồi...” Nigi im lặng lắng nghe câu chuyện mà cô đã không hề biết. Giọng anh trầm lắng xuống, chân thật “Anh đã rất hồi hộp, dù chẳng biết vì sao, rồi lại lo lắng, có chút buồn rầu, nhưng vẫn chờ, rồi tức giận vì Gin làm thế, lúc đợi, anh sợ là em sẽ bỏ anh đi mãi, và rồi vô vọng hoàn toàn khi thấy em đi cùng Ayman. Nhưng rồi, khi nghe em giải thích, anh vừa nhói vừa hạnh phúc. Anh xin lỗi, vì đã không bên cạnh giúp em lúc đó, mà em đã rất dũng cảm, anh rất vui vì điều đó.” Nigi từ lúc bắt đầu tới giờ, chẳng lên tiếng gì cả. Cô cứ cúi gầm mặt, ráng kìm chế cảm xúc của mình. Hóa ra mọi chuyện là như thế sao, tức là, hai người đã hiểu lầm lẫn nhau nhiều vậy, hóa ra mọi chuyện là vậy. Fuu cúi đầu gần Nigi, giọng dõng dạc “Anh sẽ, không buông tay em nữa đâu.” Niềm hạnh phúc dâng lên ngập tràn, cô ôm chầm lấy Fuu vào lòng trước sự bất ngờ của anh. “ Em xin lỗi...hiểu lầm anh rồi...” Nigi choàng tay qua cổ anh, siết chặt. Fuu cũng ôm lấy cô, mỉm cười. Anh chạm tay vào đôi gò má hồng hồng của cô “Ủa, không khóc à?” “Sao phải khóc chớ?” Nigi chau mày thắc mắc. Fuu tiếp tục với giọng trêu chọc “Thì thường mấy đứa con gái hay khóc khi ở cảnh này” “Là do mấy nó mít ướt thôi! Chứ Nigi này mạnh mẽ đó giờ, không dễ dàng gì rơi nước mắt đâu” Cô cứng cỏi đáp thì bị Fuu chặn lại liền “Thế hôm nào ai chia tay với người yêu, rồi phát hiện người yêu phản bội ôm tôi khóc lóc như mưa trong thư viện?” Bị nhắc lại chuyện cũ, Nigi chẳng biết làm sao để đáp lại “Anh...” Đang trên đà thắng, Fuu không ngừng ở đó “Rồi mới tối qua, cô nào uống say xỉn rồi ôm tôi khóc lóc kể lể. Thế có gọi là mít ướt không nhỉ?” Bị đâm chọt tơi bời, Nigi hậm hực đỏ mặt “Thì...lâu lâu mới thế thôi...” Fuu nhìn gương mặt bối rối đáng yêu đó, cười “Ngốc của anh!” Anh hôn nhẹ lên mái tóc cô, rồi, hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy.
“Em vào nhà trước đi, giờ anh đi làm.” “Anh đi làm!!???” Nigi ngạc nhiên khi nghe Fuu bảo thế. Rõ là đó giờ anh không hề nghe đến chuyện này. “Ừ! Làm bán thời gian thôi.” Nói rồi, anh thơm lên trán cô, một nụ hôn thật dịu dàng, rồi vẫy tay chào cô gái. Nigi bước vào cánh cửa mà lòng vẫn mang nỗi tò mò, làm bán thời gian à, cô thấy cũng hay đó, chắc là anh muốn kiếm thêm một chút thu nhập cho sở thích hay... những ngày hẹn hò chẳng hạn. Cô đỏ ửng mặt chạy ngay vào phòng tắm. Xem ra, anh là một người con trai biết tự lập ấy chứ, thay vì mấy người khác chỉ suốt ngày dựa dẫm vào tài sản cha mẹ có. Một vài tia tự hào về anh lóe lên rõ thấy. Nigi, nhất định sẽ không rời bỏ anh đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...