Chợt, mọi thứ trở nên tĩnh lặng đi. Cơ thể của Nigi không còn run nữa, Fuu cũng không nghe thấy tiếng kêu rên của cô ấy. Ngước mắt lên, anh liền không nhịn được cười khi thấy gương mặt đáng yêu ấy đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ. Ngắm một hồi, tay anh ôm mặt, cắn răng, hai gò má bừng đỏ lên “Trời ạ, có cần đáng yêu đến thế không...” “Ừ, đúng là đáng yêu quá mức rồi nhỉ?” Có tiếng con trai vang lên từ phía cửa. Biết là ai, Fuu quay đầu lườm Ayman một cái thật sắc “ Nhìn gì?” “Rồi rồi bạn tôi, xin lỗi, không nhìn cô gái của cậu nữa.” Vừa cười, Ayman vừa bước lại gần chỗ Fuu “Mà, cô ấy cũng là em gái tôi mà, tôi cũng có quyền...” Chưa kịp nói hết câu thì Fuu đã ngăn lại bằng một giọng nói lạnh toát “Tuyệt đối không!” khiến Ayman nổi cả da gà lên vì sợ hãi. Rồi, Ayman bật cười cả lên “ Cậu thật tình! Là tôi đã giúp hai người đấy nhé!” Fuu vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng “Ừ, cảm ơn!” Rồi giữa hai người, im lặng một hồi thì Fuu phát hiện ra điều bất thường, từ nãy giờ, Ayman chỉ chăm chăm đôi mắt nhìn anh. “Này...” khuôn mặt Fuu biến dạng trở nên kì lạ trông khi Ayman vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh ngây ngô của mình “ Công nhận trông cậu đẹp trai thật nha! Ngắm mãi không chán nhá! Ngầu dễ sợ!” Fuu đơ người ra, cái quái gì thế này, đột nhiên anh thấy bối rối quá, ánh mắt rối loạn cả lên. “Ấy, lúc ngại cậu đáng yêu đấy chứ!” “Thôi... thôi đi!” “Mà...”, Ayman đưa mắt nhìn Nigi “... vẫn không đáng yêu bằng em gái được.” Lại ngắm Nigi, Fuu từ ngượng vì được khen trở nên tức tối.
Anh lấy tay che mắt Ayman lại, rồi đẩy anh ngã xuống sàn. “Còn dám ngắm nữa, là cậu lên trời nhé!”, Fuu bóp nắm tay răn rắc giận dữ. “Thôi thôi không dám không dám...” Ayman lắc lắc tay cười trừ, rồi, anh hỏi tiếp “ Hiểu lầm lớn vậy, mà giải quyết nhanh nhỉ?” “Cô ấy, vẫn chưa tin tôi.” “Ơ...” Fuu im lặng một hồi, giương đôi mắt buồn bã nhìn Nigi, tay khẽ vuốt lấy mái tóc đen nhánh của cô “ Lỗi này do tôi hết, cô ấy đã chịu nhiều đau khổ rồi. Và, xin lỗi, vì đã hiểu lầm cậu.” “Chả sao, người ta nói yêu quá hóa ngu mà” Ayman lập tức lè lưỡi cười hè hè khi Fuu liếc anh vì vừa lên tiếng trêu chọc. “Đồ em gái trong phòng kia kìa, cậu vào thay cho cô ấy rồi đưa em gái về nghỉ ngơi đi”, vừa nói, Ayman vừa chỉ tay về phía phòng tay đồ. “Cảm ơn!”, rồi, Fuu bế Nigi lên nhẹ nhàng, đưa cô vào. “Mà nè.” Ayman cất tiếng khiến Fuu phải ngừng lại “ Chăm sóc em gái cho tốt. Tôi mà thấy em ấy khóc nữa, là đừng trách tôi vũ phu mà cướp lấy cô ấy đấy!” Fuu nghe thế, nhếch mép cười, rồi quay đầu lại đáp dõng dạc “Cậu sẽ chẳng bao giờ có được cô nàng của tôi đâu, yên tâm đi!” Ayman mở to mắt nhìn Fuu, rồi cất tiếng rạng rỡ “Trồi ạ nhìn cậu ngầu quá đi mất! Thôi không xong tôi rồi! Tôi chết mất! Mà... cậu làm lại khuôn mặt lúc nãy được không?” “ĐỒ KHÙNG, IM ĐI!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...