Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!
Cô ngồi xuống, đặt bé thỏ bị thương vào trong tổ. Cả bầy ríu rít như muốn nói cảm ơn cô. Hiểu chuyện, Nigi cười, đáp “Không có gì đâu!” Chợt, bọn thỏ đưa tai lên cao, hình như chúng cảm thấy điều gì đó, rồi sau đó hướng người về hướng kia, hướng mà Fuu đang đứng. Nigi nhìn sang, cả hai ngơ ngác mắt chạm mắt. Nigi lúc đầu có chút bất ngờ, nhưng rồi lại chau mày, lên tiếng “ Anh lại theo dõi tôi đấy à?” Fuu im lặng, không thèm trả lời câu hỏi ấy, anh ra lệnh “Cô đi xa quá quy định rồi đấy. Về!” Bọn thỏ lúc này mới chạy hết vào trong hang của mình, chỉ còn Nigi và Fuu đối diện nhau. “Còn sớm mà!” “Đi không?” “Không!” Nigi trả lời dõng dạc, rồi quay lưng bước loanh quanh dạo bước chỗ đấy. Fuu thở dài, anh cũng bước chân theo sau. Rồi hai người đứng trước một mỏm đất, phía dưới là cả một khe núi cao thật cao. Họ đưa mắt nhìn ra cả một khung cảnh biển cả mênh mông phía dưới chân núi kia. Nigi mắt chữ O mồm chữ A tỏ ra thích thú vô cùng “Woahhhh đẹp quá đi mất!”. Cả một khung cảnh hùng vĩ hiện ra trước mắt. Mặt nước biển xanh biếc lấp lánh lung linh dưới những tia nắng vàng. Xa xa đằng kia, một hai hòn đảo nhô lên giữa biển bao la, mờ mờ ảo ảo trong làn sương tím, trông vô cùng huyền bí. Bầu trời trong cao cùng những đám mây trắng bồng bềnh lơ lửng trên không trung. Những đàn hải âu chao lượn đưa cánh lướt trên những gợn sóng nhẹ, rồi bay vút lên trời cao. Cả hai như đắm chìm trong bức tranh thiên nhiên trước mắt, dù một chút cũng không muốn rời đi.
Bỗng, Fuu cảm thấy có gì đó trơn trượt phía dưới chân. Anh nhìn xuống, hóa ra toàn là rong rêu là bùn lầy, anh liền kéo Nigi vào “Đứng nhích vô, chỗ này trơn lắm.” Nigi cũng cảm thấy điều đó, cô bước vào. Fuu đứng đó, ngay chỗ trơn trượt nhất, làm chỗ dựa cho Nigi nắm bước vào. Chợt, chỗ đất đó như lún dần,Fuu mất đà, nghiêng người xuống chỗ vực thẩm bên dưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...