Dưới sự đồng tình của cả bố mẹ Nigi, hai người họ không chần chừ gì mà đi đăng ký kết hôn. Nhìn vào tấm thẻ căn cước cùng với tờ giấy chứng nhận, cả hai cười tít mắt.
Tuy nhiên, chỉ có duy nhất một người phản đối cuộc hôn nhân này, đó chính là Joyce. Anh cảm thấy vô cùng ghen tị khi em gái mình lại có chồng trước, trong khi anh thì… vẫn chưa có.
“Cái gì, kết hôn ư? Tụi bây làm gì lẹ vậy?” Đó là câu đầu mà Joyce thốt ra khi nghe Nigi và Fuu xin phép ba mẹ.
“Anh hai!!!” Nigi nhõng nhẽo
“Không không, anh mày không đồng tình…Đi ra, đeo đeo bám bám cái gì!” Joyce liên tục lắc đầu rồi lớn tiếng đẩy Nigi ra khi cô cố gắng ôm lấy cánh tay anh năn nỉ.
“Tại sao lại không được cơ chứ! Anh đừng như vậy chứ!!!”
“Bỏ ra cái con này! Ba! Mẹ! Nói gì đi chứ!?”
“Hmm…ông nghĩ sao?” Mẹ Nigi quay sang hỏi ông chồng.
“Tui thấy thì, chuyện này cũng được, hai đứa nó cũng thành ý với nhau như vậy…” Ông nói, tay chống cằm, ra vẻ tán thành.
“Tui cũng thấy vậy. Ba mẹ đồng ý” Mẹ Nigi khẳng định một cách vui vẻ.
Fuu lịch sự cúi gập người cảm ơn người mà về sau sẽ trở thành ba mẹ vợ của anh.
“Sao ba mẹ có thể dễ dàng chấp nhận như vậy chứ? Thật không thể nào tin được mà!” Joyce hậm hực.
“Anh haiiiii Anh haiiii” Nigi bò lên ôm sát lấy cổ anh.
“Joyce à, con cũng nên chúc mừng cho em nó đi, đừng ích kỷ như vậy chứ?” Mẹ Nigi nói một cách hiền từ và châm chọc.
Joyce ngẩn người “Hai người…” Anh cúi đầu, lắc đầu, rồi cất tiếng bằng một giọng trầm ấm “Thôi được rồi, hai đứa bây muốn làm gì thì là…”
Chưa nói hết câu, Nigi đã nhào vào lòng anh, ôm chầm “Em yêu anh haiiiii!” trước sự giật mình của Joyce.
Fuu cũng bước lại gần, nhẹ cười “Cảm ơn anh…anh hai” Tay Fuu hơi giơ giơ lên, tỏ vẻ cũng muốn ôm.
“Được rồi được rồi! Đừng lại đây” Joyce giơ hai tay ra phía trước với vẻ bảo ngừng lại đi. “Mà sau này đứa nào chạy về nhà khóc lóc là anh mày cho ra ngoài đường đấy!”
5 năm sau, khi Fuu hoàn thành chương trình đại học của mình, anh cho mở lại công ty của ba anh. Nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của Joyce, hiện cũng đang nắm quyền điều hành công ty ba anh, cả hai cùng nhau hợp tác phát triển. Khi mà công việc của Fuu trở nên ổn định cũng là khi thiệp mời đám cưới của họ bắt đầu được gửi đi cho người thân và bạn bè.
“Alo?” Ayman bắt máy khi có cuộc gọi từ mess của Nigi. [Xin chào người anh em, vẫn khỏe chứ?] Cô nàng vui vẻ chào.
“Vẫn khỏe chán! Còn em thì sao?”
[Rất tốt nha! Anh có đang bận gì không?]
“Không đâu, có chuyện gì em cứ nói đi”
Ayman vẫn vậy, vẫn rất dịu dàng và tốt với Nigi. Cô nàng mỉm cười, bảo [Em và Fuu, đám cưới của tụi em sẽ được tổ chức vào tháng sau, nếu được, anh đến đây chung vui với tụi em nhé!]
“Woah! Ngạc nhiên quá nha! Không ngờ hai người lại quyết định nhanh như vậy. Chúc mừng em nha! Anh nhất định sẽ đến!” Ayman dường như không thể kìm nén được bản thân khi nghe dược tin vui đó.
[Em sẽ gửi thiệp qua cho anh qua mail nha! Hì hì, anh mà đến thì buổi tiệc sẽ còn vui hơn nhiều đấy!]
“Hì hì, anh hứa …” “Honey! Xin lỗi em tới trễ!” Có giọng một người con gái khác vang lên từ chỗ Ayman. “À không sao đâu, em ngồi đi”
[E hèm, người yêu đến à? Vậy mà đó giờ giấu nha!” Nigi chọc anh.
“Hì, anh cũng chỉ mới bắt đầu, khoảng vài tuần thôi hà” Ayman ngượng ngùng
[Hì hì, thế thì quá tốt rồi! Tới đó anh nhất định phải dẫn chị theo đó!]
“Vâng vâng ạ!”
[Vậy bye anh! Hai người vui vẻ nhé!]
‘’Bye em, ngày tốt lành’’
Ayman tắt máy, rồi quay sang mỉm cười với cô bạn gái « Xin lỗi em ». Cô gái ấy nhẹ nhàng cười tươi đáp lại « Có sao đâu mà, anh đến lâu chưa? » « Cũng vừa đến tí thôi. Em thích ăn gì, anh đi gọi món cho » « Vẫn là món cũ, hihi » « OK baby! » Anh nháy mắt một cái rồi đứng dậy, đi xuống chỗ quầy.
Ting ting, điện thoại có tin nhắn. Anh mở ra xem, là thiệp mời đám cưới online của Nigi gửi đến. Anh cười nhẹ nhõm, rồi tiện tay lướt xem Facebook một xíu. Chợt, anh thấy có một bài đăng từ tài khoản của Gin. Một bức hình Gin và Shita cùng chụp hình khoe ngày trăng mật ngọt ngào ở Chicago với dòng status [Cảm ơn anh]
Xem ra thì, giờ ai cũng hạnh phúc cả rồi nhỉ. Anh cười, rồi cất điện thoại vào túi, nhận đồ ăn và thức uống mang lại với cô nàng của anh.
Buổi tiệc đám cưới của Nigi và Fuu diễn ra hoành tráng mà ấm cúng, vui vẻ biết bao. Ayman và cô bạn gái kia cũng góp mặt chung vui, họ không ngại đường xa mà tới.
“Chúc mừng hai đứa”, Joyce nâng ly mời cô dâu và chú rể của buổi tiệc.
“Cảm ơn anh hai!” Nigi cười tươi cùng Fuu bên cạnh.
“Ây da! Xin, xin lỗi! Tôi …tôi…” Có tiếng xin lỗi vang lên từ phía sau lưng. Là một cô phục vụ với mái tóc đuôi gà đen tuyền. Joyce cảm thấy ẩm ẩm ướt ướt ở phía lưng. Anh sờ tay vào, hóa ra là cô nàng đã hậu đậu làm rượu đổ lên áo anh.
Cô nàng ấy bối rối “Xin…xin lỗi…tôi…tôi sẽ…” Nhìn ánh mắt xanh biếc bối rối đầy sợ hãi đến đáng yêu, Joyce bắt đầu trêu ghẹo “Chết rồi, đây là cái áo tôi mới mua đó”
Cô nàng ấy càng sợ hơn “ Tôi…tôi sẽ đền…đền cho ngài…”
“Cô nghĩ xem, làm thế nào mà cô đền cho tôi đây?” Joyce nhướn mày
“Tôi…tôi nhất định sẽ đền được mà!” Đôi mắt rưng rưng của cô nàng như muốn khóc tới nơi.
Ráng nhịn cười, Joyce ra vẻ nghiêm túc, nắm cổ tay cô kéo đi “Cô, đi ra đây làm việc với tôi, ở đây mọi người đang vui vẻ” Vừa dắt cô gái tội nghiệp ấy đi, anh vừa quay đầu lại nhìn Nigi, nháy mắt đầy tinh nghịch.
Nigi cười tít mắt, rồi quay sang thủ thỉ với chồng mình “Sắp có thêm tin vui rồi nè!”
Hiểu ý, Fuu cúi đầu, khẽ khàng nói vào tai Nigi “Anh mong sau đêm nay cũng sẽ có tin vui từ em”
Nigi dường như không hiểu lắm, cô nàng chau mày “Tin vui gì cơ?”
“Hai gạch hay ba gạch” Fuu cười nham hiểm.
“Cái anh này! Đáng ghét”
-Hết-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...