Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!
“Anh hai, khỏe rồi chứ?” Nigi hỏi khi vừa bước vào nhà và thấy Joyce đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách đọc sách. “Ừ” Anh trả lời ngắn gọn. Nigi rất rất muốn hỏi, cô rất thắc mắc và cực kì tò mò, rốt cuộc chuyện gì lại khiến anh hai của mình buồn bã đến mức phải tìm rượu giải sầu như vậy. Nhưng mà, chắc thôi bỏ qua vậy. Cô liền im lặng bước lên lầu sau một tiếng “Ừm”.
Joyce lặng lẽ nhìn bóng lưng của cô em gái mình. Thở dài, rồi anh lại tiếp tục thả mình vào những dòng chữ trong cuốn sách. [Anh, dù tài hoa được người người săn đón, những giữa thành thị mộng mị, anh vẫn chỉ đang đi bằng bước chân hững hờ. Cứ gồng mình sắm vai Thượng Đế trong thế giới của bản thân, thực chất bàn tay anh vẫn mòn mỏi kiếm tìm yêu thương đâu đó, kiếm tìm hơi ấm đơn sơ nho nhỏ, kiếm tìm giấc mơ bấy lâu thất lạc.]
“Haizz” Nigi nằm ì lên giường khi vừa bước vào phòng. “Không khỏe hả?” Fuu nhẹ nhàng mang chiếc cặp cô quăng một xó để gọn gàng vào một góc. “Không ah...Em tắm trước!” Nói rồi, cô lăn lăn vài vòng liền bò tới tủ đồ, lấy vội bộ quần áo đơn giản để mặc ở nhà. Vừa bước vào nhà tắm thì chợt, cánh tay của Fuu liền ôm eo cô kéo lại “Anh tắm chung nữa”. Câu nói ấy khiến Nigi im bặt, mặt đỏ ửng lên. Tuy rằng đã ăn nằm với nhau nhiều rồi, nhưng mà sao lần này, cô cảm thấy ngượng ngượng sao sao. Không cần đợi cô đồng ý, Fuu đã cắn nhẹ vào cổ cô, tay luồng xuống phía dưới váy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...