Nigi cứ đi thẳng, đi thẳng, chân sải bước nhanh trên con đường về nhà. Cô cảnh giác vô cùng, mắt láo liên quan sát từng ngóc ngách ngõ hẹp. Nửa chặng đường rồi, cô hít thở sâu, khoảng cách những bước chân như dài hơn. Liệu như hắn có xuất hiện, cô chỉ việc la to lên và chạy vào nhà ai đó kêu cứu thôi. Ngó đằng trước rồi hồi hộp nhìn ra phía sau mỗi khi con đường vắng tanh, và chỉ có thể thoải mái khi có thêm người đi đường. Sắp tới nhà rồi, cơ mà sao, đoạn đường hôm nay vắng thế. Hình như có người theo dõi. Dừng chân một chỗ không phải là ý hay, chỉ có nước là tiến lên phía trước thôi. Gió thoảng qua khiến cô rợn cả xương sống lên, bầu không khí lạnh lẽo và vương vấn mùi tử khí. Căn nhà kia, là chỗ hôm qua đã bị niêm phong do tên sát nhân đó, may là có cảnh sát canh chừng. Cô đi tiếp, chợt, phía xa kia, có một bóng dáng người quen quen. Cơ mà, cái quen này đáng sợ lắm. Không phải cái quen của những cảm giác hạnh phúc thân thương, mà là cái quen của đêm kinh hoàng hôm qua. Chính dáng vóc ấy, đôi mắt trợn to đầy căm dã ấy, đêm qua cũng đã nhìn cô như vậy. Tim thắt lại, khó thở, hoảng sợ bao trùm lấy cô. Chân hình như cũng không cử động được, chết tiệt. Và hình như, điều đó càng khiến tên sát nhân cuồng hơn. Hắn tiến một bước, Nigi lùi một, hắn tiến hai, cô lùi hai. Bỗng, hắn dừng lại khiến cô cũng khựng hai chân. Rồi bất thình lình, hắn xông tới trước sự ngỡ ngàng của Nigi.
Trong giây phút ấy, Nigi vừa quay lưng chạy thì có một tiếng va chạm vang lên. Sửng sốt, cô nhìn về phía sau thì thấy, Fuu đang cầm một tấm gỗ chặn lấy cú dao chí mạng của tên sát nhân.Hai tay anh siết chặt tấm gỗ mà con dao đâm xuyên qua chĩa thẳng vào mặt anh. Kế hoạch bất thành, hắn nghiến răng “Ngươi...” Fuu quăng tấm gỗ đi, đứng hiên ngang trước mặt hắn mà nói “Tốt nhất người nên đi tự thú đi” Ba mẹ Nigi chạy ra đỡ cô dậy, liên tục hỏi thăm con gái. Quả thật là trễ một tí nữa thôi, có lẽ cô đã đi đến thế giới bên kia rồi.
“Hừ, hóa ra là gài bẫy ta à? Ngươi tưởng ta chỉ có một mình?” Nói rồi, hắn huýt sáo một cái, thêm ba tên nữa xuất hiện từ phía sau. Không nói không rằng, bọn chúng nhào lên tấn công Fuu. Anh thủ thân rồi ra đòn đánh chúng. Một đấu bốn, bất lợi nghiêng về phía Fuu, thế nên, ba Nigi cũng xông lên phụ giúp anh.
Nhìn bọn họ đánh nhau, Nigi và mẹ cô chỉ biết ôm nhau mà cầu nguyện. Tay mẹ cô ghì chặt chiếc điện thoại đã gọi cho cảnh sát, chỉ mong họ có thể cầm cự nổi đến lúc cảnh sát tới mà thôi.
Một nhát dao chéo qua tay bác trai. Ông khụy xuống. “Ba à!” Nigi kêu lên đau đớn khi thấy ba mình ôm chặt lấy cánh tay rỉ máu. Fuu tức tối đá thật mạnh vào tên đối diện rồi chạy lại đỡ ông “Bác!” “Không sao...cháu cẩn thận...” Một tên nữa chạy đến. Fuu liền bật dậy đánh vào mặt hắn một cái thật mạnh khiến hắn ngã lăn quay ra. Còn một tên nữa, vừa tính nhào lên thì đúng lúc, hai bên đường, xe cảnh sát ập đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...