Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !

Ọc...ọc...ọc... Nó ôm cái bụng đói meo đang biểu tình cực kì zữ zội xuống canteen cùng 2 nhỏ bạn. Vân thì ko biết nhưng chắc chắn, Bích cũng đang zữ zội hệt như nó vậy.
Nhưng đúng là chỉ có anh hai nó mới hiểu nó. Vừa xuống canteen nó đã thấy, anh hai ngồi riêng một bàn cùng nhóm bạn. Nó vui vẻ chạy phốc tới chỗ anh hai mà ôm lấy cổ anh nó.
_Yêu anh hai nhất! Nhất! Nhất! _ Xong, nó cũng nhanh nhẹn ngồi xuống bàn ăn.
Sau khi cái bụng của nóa đã căng tràn sức sống. Nó ôm bụng, miệng sung sướng vừa cười vừa hát:
"Gà ko biết gáy là con gà ngu. Gà mà biết gáy là con gà điên. Đi lang thang trong sân thấy con gà bắt con gà. Ăn xong thấy ngon ghê, chết tôi rồi, cúm gia cầm. Là la lá ~"
Nó hát mà chẳng để ý đến mọi người xung quanh, nhất là hắn đang ăn thịt gà. Sặc, hắn cầm cốc nước lên, tu một hơi thật dài. Xong, bắt đầu chửi nó:
_Cô làm cái quái gì đấy? Có biết tôi đang ăn ko?_ Hắn bực tức
Thật ra, nó biết hắn đang ăn thịt gà nên mới chọc tức hắn đấy chứ. Vậy mà nó vẫn giả bộ ngây thơ:

_ Ủa? Vậy sao? Thế mà tôi tưởng anh đang ăn thịt vịt.
Hắn lại sặc thêm phát nữa. Ức chế, hắn quát:
_ Bây giờ tôi đảm bảo cô sẽ ế cả đời. Cái đồ hâm!
Hắn đâu biết, nó ghét nhất là bị chửi hâm. Bực mình ko kém gì hắn, nó nghĩ âm mưu trả thù. Bỗng một ngọn đèn sáng thật ra cũng chẳng sáng lắm vụt lên trong đầu nó. Nó liền cầm lấy tay hắn và cảnh cáo hắn = 1 câu hát:
"Nắm tay anh thật chặt, giữ tay anh thật lâu, nói vs anh một câu, Anh sẽ ăn chọn cái dép vào mồm"
Bị cảnh cáo nhưng hắn ko sợ. Áp dụng cái cách mà nó làm, hắn cũng cầm chặt lấy tay nó và tiếp = 1 câu hát:
"Đến khi răng ngừng rụng và đôi chân ngừng đi, thì em yêu ơi, em cứ láo đi!"

Mọi người nhìn về phía cặp song ca hoàn hảo đang nhìn nhau mắt tóe lửa này. Tất cả chăm chú vào đó quá mà quên mất một người đang tức giận. Bỗng từ đâu cất lên một giọng hát:
"Nắm tay anh thật chặt, giữ tay anh thật lâu, nói vs anh một câu, anh yêu ơi, tay anh sắp bị chặt rồi."
Hắn bấy giờ mới nhìn về phía người vừa hát ấy. Ko ai khác chính là Thượng Minh Tịnh. Tịnh bây giờ đằng đằng sát khí. Thôi xong, một đàn quạ đen bay vèo qua đầu hắn.
Minh Tịnh cầm con dao dọa cho khuôn mặt điển trai khối nàng mê ấy tái mét lại vì sợ.
_ Mày giỏi lắm, Mẫn Tinh Nham ạ! Bây giờ còn dám cầm tay em gái tao nữa đấy!_ Mặt Minh Tịnh bây giờ chẳng khác nào phù thủy đang chuẩn bị kết liễu cuộc đời của hắn.
Minh Tịnh đặt con dao lên bàn, bẻ tay và... oánh. Kết quả chắc chẳng cần phải thông báo. Khuôn mặt đẹp trai của hắn bị đánh cho sưng vù. Đó là kết quả của việc đụng tới tiểu bảo bối của anh Tịnh.
_ Em...ừa...ồi! In...anh...a...o...em! (Em chừa rồi! Xin anh tha cho em!)_ Hắn chắp tay xin lạy Tịnh.
_ Nhớ nhá! Em gái tao là tiểu bảo bối của tao đấy._ Tịnh mỉm cười nham hiểm làm cho hắn khiếp sợ.
Khổ thân, chưa rước đc dâu về đã bị gửi thư cảnh cáo. Mẫn Tinh Nham, tao sợ mày ko có đêm tân hôn tốt đẹp đâu. Thôi, chuẩn bị viết di chúc đi con. Ta sẽ lấy hết của cải của con. An tâm! Ta sẽ bảo quản cẩn thận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận