Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !

Chap trước ta có cho các muội chờ lâu ko? Thôi thì vào thẳng vấn đề. Dạo này ta bận học quá
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Có cái thứ gì đó...
Một thứ gì đó...
Nó...
Tay của Tịnh ca nhà ta có cảm giác mềm mềm
Mềm... Mềm ... Mềm
Anh quay đầu lại 90 độ. Và bất giác trong bụi cây của 2 người bạn, một làn khói ko 2 làn khói bốc lên. Nguyên nhân ko phải do tức giận. Không phải do các vấn đề nan giải khác. Ay dà... nguyên nhân thật đau lòng quá đi. Đau lòng cho chị dâu hết đường lấy chồng.
Chính xác cho gọn lẹ, tay của Tịnh ca vô (cố) ý chạm phải... một bộ ngực siêu khủng. Cỡ D chuẩn con mẹ nó, ai nhìn cũng thèm. Ây dà, con dâu, con quyến rũ quá.
_ AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!! _ Tiếng thét vang dội chói tai. Xen vào đó là tiếng xì xèo vang lên. Mau mũi không ngừng chảy. Chị dâu hớt hải chạy khỏi cái chỗ mang tên bụi cây ấy. Mặt không thể đỏ hơn.

Tịnh ca vốn là người thẳng thắn, chín trực. Luôn đối xử công bằng với các cô gái. Khi gặp phải tình huống khiến cho vô số bạn có thể bị làm hư bộ óc này thì trong lòng có biết bao tâm trạng.
Một vừa xấu hổ vừa mắc cỡ, máu mũi tùm lum tùm la cố gắng lết ra ngoài áo thì dính đầy máu như vừa có án mạng.
Hai nguyền rủa cái đứa nào tên là tác giả (mày cứ nguyền rủa đi rồi khác biết thế nào là bộ óc đã bị làm cho đen tối.)
Ba không biết làm sao để giải thích cho em gái, em Mỹ Vân và một số người khác nữa.
Thật tội nghiệp. Chú mà còn chơi với ta ngày nào ta cho chú mất máu ngày ấy.
_ Anh hai anh sao vậy?_ Miệng thì hỏi người anh trai rõ ngọt rõ ngoan nhưng lại đứng cạnh nhỏ bạn nhầm chị dâu đang xấu hổ đỏ mặt.
_ Anh...anh..._ Tịnh ca không thốt được lên lời. Thế là cả bọn hướng ánh mắt vô cùng "trong sáng" đến Mỹ Vân
_ Mình... mình... anh...Tịnh...anh Tịnh... tay ảnh... trong bụi cây... mình... mình... ảnh...ảnh..._ Chị dâu ngượng ngùng xấu hổ không thể diễn tả thành lời. Những câu nói lắp bắp đã vô tình đưa ba bạn nhỏ rơi vào tình trạng xấu.
Ba con người suy nghĩ khác nhau.
Kiến Anh nghĩ: "Thằng Tịnh nó dám làm vậy ư?"
Mẫn thiếu gia nghĩ: "Việc đó sao không làm trong khách sạn mà làm trong bụi cây?" (Mày đen tối vừa thui)
Cô em gái ngoan hiền nào đó nghĩ: "Mình sắp có cháu sao? Sắp làm dì rồi sao?" (Còn sớm lắm em)
...
...
...
Im lặng một hồi, chẳng ai nói gì. Mỗi người một cảm xúc riêng, mỗi người một suy nghĩ riêng. Liệt kê thì đến mai.
...
...

...
Lại một hồi yên tĩnh. Giờ...
Nó có cảm giác... bất an...
Nó lùi lại một bước, lùi bước thứ 2, lùi tiếp bước thứ ba. Xong nó cầm tay chị dâu vội chạy đi.
_ Minh Lam!_ Nó chạy đi mà để lại hai con người nào đó vội gọi tên nó. Xong hai mỹ nam quay mặt lại với nhau.
_ Tại mày làm hỏng việc của tao._ Thế là hai con mắt sát khí đằng đằng chĩa đến đối phương. Tình thế giờ thật mắc cười. Hai con người lườm nhau, còn Tịnh ca thì nằm xỉu vì mất máu quá nhiều.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xin lỗi các bạn độc giả trẻ tuổi.
Sau khi đọc cái ý kiến ý cò của đại sư phụ ta ngẫm đi ngẫm lại ngẫm trên ngẫm dưới.
Sự việc là thế này:
Ta viết truyện cũng chỉ là hứng thú, hứng thú dần dần thì tàn. Còn đâu ra tay mà hứng thú. Với lại vào năm học rồi, ta học đội tuyển, học thêm học nếm học đông học tây học 4 phương tám hướng. (Phét đấy, lười bỏ mẹ ra.) Nhưng dù sao cũng phải bận học. CÒn chưa kể bị mẹ cấm túc. Trong khi hè người ta đi lên núi xuống biển lội sông vượt thác, ta tự kỉ ngồi ở nhà ngày ngày sang bà đi nhà trẻ.
Với lại ta cảm thấy truyện ra mấy chục chap mà chẳng có nhiều người thích nên có ý này. Hay là ta... nghỉ mẹ luôn cho rảnh.

Nhưng mà nghỉ hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng, điều kiện, các bạn trẻ thân yêu và đặc biệt là thời gian.
Kể ra thì ta cũng thích viết thật nhưng mỗi lần viết lại động não xào qua xào lại não nó cháy mất tiêu rồi. Nhưng mà ta nghĩ hay là cứ hỏi ý kiến các bạn trả đã. Có gì thì cứ bình luận bên dưới.
Chơi vui có quà.
Có hai đáp án:
1. Nghỉ viết luôn
2. Cứ viết tiếp.
Thôi thì số làm tác giả của ta tùy thuộc vào lựa chọn của các bạn độc giả thui. -_- (-^-)
Thật ra từ lúc ta chuẩn bị nảy ra các ý tưởng viết truyện ta đã phải chuẩn bị ặt mình dày thật là dày. Dày khủng bố, dày chết người. Dày để làm sao các bạn ném gạch thoải mái. Còn bây giờ có bao nhiêu gạch cứ ném đi ta còn lấy xây nhà.
Good bye
~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận