Hôm nay cô đã quyết định không uống bia, vậy nên Thám Nhan cũng không ép cô phải uống. Bây giờ cô mới biết Thám Nhan vô cùng vui tính, lại rất ga lăng nữa chứ. Thế là cô cũng vui tính kể rất nhiều chuyện cho cậu nghe. Nào là về gia đình này, nào là về lí do đến đây học này,..... Thám Nhan cũng chăm chú lắng nghe, đôi khi còn thêm vào những câu rất đáng yêu nữa “Gia đình cậu thật vui” “Tớ thấy cậu thú vị lắm” “ Hồi trước cậu ngốc ghê”... { oai, sociu qá đi mất thôi????} Lục Nhi thấy Thám Nhan chăm chú nghe thì cứ vậy tuôn ra, mãi lúc sau mới sực nhớ, hỏi lại:
- Vậy còn gia đình cậu? Kể thử xem nào.
- Tớ không có gia đình.
- Thám Nhan. Không có... là sao? Có thể tâm sự không?
- Ừ. Trước kia gia đình tớ sống rất vui vẻ - Thám Nhan nhìn ra ngoài - Bố chỉ là một nhân viên bình thường, mẹ là bác sĩ của một bệnh viện. Nhưng sau một thời gian, mẹ tớ phát hiện ra ông ta có người phụ nữ khác, bà hỏi tại sao thì ông ta trả lời:“ Cô ấy có thể đưa tôi lên giám đốc công ty này. Còn cô thì sao? Chỉ là một bác sĩ quèn mà thôi “ Sau đó ông ta bỏ nhà ra đi. Vì búa rìu dư luận mà mẹ tớ nghĩ quẩn, đã treo cổ tự tử. Ông ta liền lấy ả phù thủy kia về, nhận tớ về nuôi. Nhưng ả ta nào có tha cho tớ. Suốt ngày chỉ tìm cách đổ oan cho tớ. Cuối cùng ông ta cũng đuổi tớ về với dì ở thành phố này. Dì tớ rất hiền, cả chú cũng vậy. Hai người hiếm muộn không có con nên coi tớ như con ruột. Tớ cũng kính trọng họ như cha mẹ vậy. Còn tên cầm thú và ả hồ li kia, tớ nhất định không để chúng sống hẳn hoi.
Nói đến đây, Thám Nhan nắm chặt bàn tay lại. Lục Nhi biết đã lỡ lời, bèn xin lỗi rối rít:
- Tớ... tớ xin lỗi. - Cô chưa bao giờ thấy Thám Nhan giận dữ vậy. Chắc hẳn là cậu ấy căm thù họ lắm.
- À,không phải lỗi do cậu - Thám Nhan nhìn khuôn mặt có chút biến đổi của Lục Nhi làm cho bật cười, cũng thay đổi lại tâm trạng.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Nhi hát hò ầm ĩ. Cô mở máy xem. Ách, lại là “Thiên Hàn soái ca“. Cô bất đắc dĩ cười trừ, thật tức chết với tên này mà. Hôm nào cô đã nhớ phải sửa cái tên này, vậy mà còn quên mất. Nhưng cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều, thấy Thám Nhan giục mãi, cô mới nặng nề cầm máy lên:
- Gì vậy?
Một tiếng nói vừa lạ vừa quen cất lên:
- Lục Quân mau về đi. Hàn say quá rồi. Tớ đang ở phòng cậu đây.
Cô thở dài. Lại Thiên Hàn. Hôm nay được ngày đi chơi với Thám Nhan, ấy vậy mà cũng là cái tên Thiên Hàn này phá mất. Thám Nhan bên cạnh vỗ vai cô, cười nhẹ nhàng:
- Cũng muộn rồi. Chúng ta nên về thôi. Có dịp chúng ta sẽ đi chơi tiếp.
- Thật sao? Cậu hứa nhé - Mắt Lục Nhi sáng lên.
Nghe lời Thám Nhan, Lục Nhi mới mò về. Thấy Lục Nhi về, mắt Vạn Thành như sáng lên, vui vẻ nói:
- Nó say rồi đấy. Chăm sóc nó nhé. Tớ về trước.
Nói rồi cậu ta chuồn thẳng....
Lục Nhi mệt mỏi dựa vào ghế, nhìn thẳng vào mặt Thiên Hàn, phát hiện ra cậu ta thật sự rất đẹp trai. Thảo nào đám nữ sinh chết mê mệt là phải. Cô đứng dậy đi vào nhà tắm thì nghe tiếng Thiên Hàn nói:
- Nhã... Đừng... Đừng đi...
Cô lại gần chỗ hắn, trên khóe mắt đã có một giọt nước mắt đọng lại. Cô lấy tay lau giọt nước mắt đó thì bị tay hắn giữ lại. Cô còn chưa khỏi hoàn hồn thì đã thấy hắn mở mắt. Trong cơn say, hắn không nhận ra là Lục Nhi, đôi môi khẽ mấp máy:
- Nhã. Là chị sao?
Mặc dù cô rất ghét hắn, nhưng bây giờ nhìn hắn như vậy, cô cũng thấy hắn thật cô đơn. Cô khẽ đáp lại:
- Là tôi. Lâm Lục Nhi. Tôi...
Không để cô nói hết câu, Thiên Hàn đã kéo cô xuống, đôi môi lạnh buốt áp lên đôi môi anh đào của cô. Cô ra sức đẩy hắn ra nhưng sức cô làm sao mà đọ lại được với hắn. Cô càng chống cự, hắn càng giữ chặt. Trong lòng cô chợt cảm thấy buồn cười. Có lẽ là hắn ta nghĩ cô là Nhã của hắn nên mới làm thế này. Cô đập mạnh vào lồng ngực hắn. Xoay người luồn ra khỏi cánh tay hắn, cô vội đứng dậy, nhưng hắn đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn. Hắn khẽ nói, giọng nói thật khàn:
- Đừng đi. Lục Nhi......
Cô giật mình, chợt quay đầu lại. Nhìn thấy hắn như một đứa trẻ mất đồ chơi vậy, cô không nỡ rời đi, đành ngồi xuống giường, ôm hắn vào trong ngực. Hắn như nhận được một vòng ấm áp, liền ngủ thiếp đi...
< To be continued>
p/s:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...