Các món ăn trong tiệc sinh nhật của Tô Lan vô cùng phong phú, hôm nay bà còn đích thân làm mấy món mà Vu Vãn thích. Lại sắp xếp cho Vu Vãn ngồi bên cạnh mình, chủ yếu để tiện gặp thức ăn cho cô.
Lục Thời Dập sau khi phát hiện mình bị lạnh nhạt từ đầu đến cuối, thì cũng nghĩ tới khả năng mình là được nhận nuôi thật, Vu Vãn mới chính là con đẻ của Tô Lan nữ sĩ.
Nhưng lại nghĩ tới mẹ mình thích Vu Vãn như vậy, từ tận đáy lòng Lục Thời Dập cảm thấy vô cùng vui mừng. Nếu có một ngày, anh có thể theo đuổi được Vu Vãn, lại làm cô trở thành người của Lục gia, chẳng phải Tô Lan nữ sĩ sẽ mừng đến phát điên luôn không?
Nhưng trong bữa tiệc, Lục Thời Dập mấy lần đều nhìn Vu Vãn mà đối phương thì mãi chẳng thèm để ý đến anh.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người bắt đầu tục tục ra về. Tô Lan nở nụ cười liên tục chào tiễn khách. Khi thấy đã vãn người, Vu Vãn cũng chuẩn bị cáo từ.
Tô Lan nữ sĩ tinh ý phát hiện, hôm nay bầu không khí giữa Vu Vãn và con trai mình có cái gì đó không đúng. Cả một buổi tối, cô bé không nói chuyện với Lục Thời Dập dù chỉ một câu.
Khi Tô Lan bảo để Lục Thời Dập đưa về, cũng bị Vu Vãn cự tuyệt.
Đợi khách khứa về hết, Tô Lan gọi Lục Thời Dập từ trên tầng xuống, nghi ngờ hỏi,
“Thằng nhãi ranh này, hôm nay có phải trêu chọc gì làm Tiểu Vãn không vui không?”
“Không, không có mà!”
“Thế sao Tiểu Vãn lại không thèm để ý đến con?” Tô Lan nữ sĩ tiếp tục truy vấn.
“Con làm sao biết được……” Lục Thời Dập không hề tự tin đáp lời.
Tô Lan nữ sĩ thấy không lấy được đáp án ưng ý, chỉ lắc lắc đầu, cũng không truy cứu nữa.
Lục Thời Dập ngồi trên sô pha, ngó thấy mẹ rời đi rồi, khuôn mặt tuấn tú lập tức suy sụp, tâm trạng uể oải, trong lòng thì vô cùng bất an. Cả tối nay Vu Vãn đều không đoái hoài gì đến anh, sao anh lại không cảm nhận được chứ.
Lục Thời Dập ngồi kiểm điểm lại chính mình, hôm nay có phải là anh đã quá mức nóng vội, làm Vu Vãn phản cảm hay không?
–
Sau hai ngày cuối tuần, đi làm trở lại, Lục Thời Dập phát hiện sự việc còn nghiêm trọng hơi anh nghĩ.
Trừ những lúc bàn bạc công việc, Vu Vãn gần như không cùng anh nói chuyện, ngay cả đi công tác hay xã giao bên ngoài, cô đều chỉ mang theo Dương Tụng, mà không phải là anh……
Anh giống như một ái phi mới được sủng hạnh có mấy ngày mà chỉ vì làm sai một chuyện, đã liền bị Hoàng Thượng nhốt vào lãnh cung.
Một ngày, hai ngày…… Một tuần qua đi, thái độ của Vu Vãn với anh vẫn thế, làm cho Lục Thời Dập càng ngày càng nôn nóng bất an.
Tới sáng nay.
Rốt cuộc Lục Thời Dập cũng không nhịn được nữa, đi tới phòng làm việc của Vu Vãn, gặp hỏi trực tiếp, vì sao cả tuần nay luôn lạnh nhạt với anh.
“Có phải vì chuyện ngày hôm đó mà chị tức giận với em?” Lục Thời Dập tuy không nói rõ nhưng anh biết, Vu Vãn nhất định hiểu anh đang nói tới việc gì.
“Tôi đâu có rảnh rỗi như thế?” Vu Vãn cũng không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục phê duyệt tài liệu. Thái độ trên mặt cô không thay đổi chút nào, “Việc ngày hôm qua giao cho cậu đã hoàn thành chưa?”
“Chưa.” Vu Vãn lạnh nhạt với anh thì anh còn tâm trí đâu mà làm việc.
Vu Vãn gác bút xuống, ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ hơi giương lên, “Chưa hoàn thành, thế ở trước tôi nhảy nhót cái gì? Còn không mau lăn đi làm việc cho tôi!” Cô trực tiếp lấy quyền hành của một vị giám đốc đuổi anh chàng đi.
Quan hệ không được làm dịu đi, tâm trạng cả một buổi sáng của Lục Thời Dập vô cùng tồi tệ.
Anh đây là còn chưa bắt đầu yêu đương, mà đã thất tình rồi sao?
Phúc lợi đãi ngộ cho công nhân viên chức của Vinh Quang rất tốt, trong đó bao gồm cả bữa ăn cho nhân viên. Căng tin của tập đoàn Vinh Quang đã từng được lên cả hot search. Bởi không chỉ có đồ ăn phong phú ngon miệng, cơm trung hay cơm tây, hoa quả, đồ uống tới tráng miệng đều có cả, quang cảnh xung quanh lại vô cùng cao cấp sang chảnh, nhưng đáng nói nhất là giá cả đồ ăn thì thấp đến không thể tưởng tượng nổi. Làm người ta ghen tị mãi không thôi.
Cho nên, căn bản công nhân viên chức của Vinh Quang không bao giờ phải gọi cơm hộp, cũng không cần ra ngoài dùng cơm, hầu hết mọi người đều ở tại công ty giải quyết bữa trưa và bữa tối.
Ngay cả Vu Vãn, khi không phải ra ngoài xã giao, cũng sẽ đều cùng công nhân viên ăn cơm tại căng tin.
Cho nên, điều được mong chờ nhất mỗi ngày của công nhiên viên tại Vinh Quang, là sau khi tan tầm có thể liền đi căng tin ăn đồ ngon. Nhưng buổi trưa hôm nay, lại có một người đối với các món ăn muôn màu rực rỡ của căng tin mà cũng chẳng có chút khẩu vị nào.
Người này không phải ai khác chính là Lục Thời Dập, anh tùy tiện gọi một phần cơm, tìm một chỗ gần gần ngồi xuống.
Khi Đường Uyển Tình cùng vài nữ đồng nghiệp trong bộ phận tuyên truyền, đang bưng khai đồ ăn đi tìm chỗ ngồi, thì nhìn thấy Lục Thời Dập ngồi một mình ở đó, liền do dự một chút, người bên cạnh cô không biết đang nói gì đó.
Đồng nghiệp nhìn theo tầm mắt cô thì thấy Lục Thời Dập, liền cười trêu ghẹo: “Uyển tình, hoá ra cô cũng thích Lục Thời Dập nha? Nhưng người thích anh ta nhiều lắm đấy, cô nên cố gắng nhiều hơn!”
Mặc dù Đường Uyển Tình tới công ty chưa được ba tháng, nhưng đường nhân duyên lại vô cùng tốt, lại xinh đẹp, nên tất nhiên người theo đuổi cô nàng nhiều không đếm xuể. Nhưng ánh mắt của tiểu cô nương rất cao, nên chẳng ai lọt được vào mắt xanh cả.
Hoá ra là đã thích một người khác rồi. Lại nói cô nàng cùng Lục Thời Dập còn là trai tài gái sắc, tuổi xấp xỉ nhau, vô cùng xứng đôi.
“Đừng hiểu lầm, chúng tôi là bạn học cấp hai của nhau, đúng lúc tôi muốn tìm cậu ấy có chút việc.” Đường Uyển Tình đỏ mặt giải thích.
Đồng nghiệp tất nhiên sẽ không tin, cũng không vội vạch trần, cười nói: “Được rồi, mau đi đi. Không nhanh người ta sắp ăn xong bữa rồi đấy.”
Aya, tuổi trẻ thật tốt mà!
Mấy nữ động nghiệp cảm khái, nếu các cô còn chưa kết hôn mà gặp được một người đàn ông ưu tú lại đẹp trai như Lục Thời Dập, thì chắc mặc kệ tất cả, nhất định sẽ cả gan theo đuổi tới cùng.
Nhỡ đâu Lục Thời Dập mắt mù, nhìn trúng các cô thì sao? Ha ha ha ha……
Người bên này thì, miếng có miếng không, tay xoát di động, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc lên mạng tìm hiểu “Bí quyết theo đuổi vợ”, “Bí quyết dỗ bạn gái” – Lục Thời Dập không hề biết rằng mình lại đang trở thành đối tượng yy* của người khác.
*yy: YY là gì? YY là một từ được cư dân mạng Trung Quốc sử dụng với một ý nghĩa đen tối và thô tục. Thông thường, trong sinh học XX là con gái, XY là con trai, thì YY thể hiện con trai nhưng không thích con gái, lại tự tưởng tượng ra những hình ảnh trong đầu giúp bản thân tự thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Ngay cả lúc Đường Uyển Tình đi tới trước mặt, Lục Thời Dập cũng không hề phát hiện ra.
“Chỗ này có người rồi sao?”
“Không có.” Lục Thời Dập đầu cũng không ngẩng lên, tay vẫn tiếp tục xoát di động.
Đường Uyển Tình ngồi đối diện trước mặt anh, thấy anh chuyên chú nhìn điện thoại thì còn cho rằng anh đang xem tài liệu công tác. Càng ngắm cô lại càng cảm thấy, người đàn ông nghiêm túc làm việc, quả thực vô cùng quyến rũ.
Hảo cảm đối với Lục Thời Dập lại càng tăng lên.
Đường Uyển Tình rất yên tĩnh ngồi ăn cơm không hề đánh tiếng quấy rầy, thấy anh ăn uống đã hòm hòm, lúc này mới tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện, “Lục Thời Dập, tại sao cậu lại tới Vinh Quang làm việc?”
Vấn đề này, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thời Dập ở công ty đã luôn luẩn quẩn trong lòng cô.
Ở trung học Lục Thời Dập cũng từng theo đuổi cô, hơn nữa trong khoảng thời gian này, Lục Thời Dập thường xuyên tới bộ phận tuyên truyền, mà Đường Uyển Tình không phải là loại người tin vào sự trùng hợp. Cô nghĩ cái gọi là trùng hợp, đại đa số đều là do đối phương dụng tâm mà thành.
Đường Uyển Tình cũng tới tuổi nên tìm hiểu để yêu đương rồi, bây giờ trong công ty lại có nhiều người thích Lục Thời Dập như vậy, nếu Lục Thời Dập còn thích cô thì tất nhiên cô cũng không nghĩ lại bỏ qua một người đàn ông ưu tú như thế này……
Nghe thấy có người gọi tên mình, tận lúc này Lục Thời Dập mới ngẩng đầu lên.
Hoá ra là bạn học cũ.
Đối mặt với Đường Uyển Tình, tâm tư của anh so với loại nước nông phu* gì đó cho trẻ nhỏ còn thuần khiết hơn nữa. Có lẽ hôm nay tâm tình của anh rất không tốt, hoặc có thể do yêu thầm một người quá mức áp lực, mà cũng có thể là do tình trạng của anh bây giờ rất muốn dốc bầu tâm sự với một ai đó nên đối với cô bạn học cũ chưa gặp qua mấy lần này, ngược lại không có chút cố kỵ, liền nói, “Ở đây có người tôi thích.”
Vừa nói ra được lập tức Lục Thời Dập cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.
Mà Đường Uyển Tình nhìn người đối diện, mặt dần đỏ lựng lên.
Thích, người cậu ấy thích, không phải là nói cô chứ?
Khi Vu Vãn cùng Dương Tụng vào căng tin, từ xa đã nhìn thấy Lục Thời Dập với Đường Uyển Tình ngồi ăn cơm cùng với nhau, hai người vừa nói vừa cười, trông vô cùng vui vẻ
Tiểu hỗn đản này, được nhiều cô gái trong công ty hoan nghênh thật đấy!
Chứng kiến một màn này làm tâm trạng của Vu Vãn bỗng có chút buồn phiền muộn.
“Vu tổng, làm sao vậy?” Dương Tụng thấy Vu Vãn dừng lại, thì liền cất tiếng hỏi.
“Không có việc gì.” Vu Vãn lãnh đạm thu hồi ánh mắt, “Đi gọi món thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...