Độ Ách


Y muốn kéo Bùi Chân qua xem, đột nhiên Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân ở gian đối diện đồng thời xoay mặt sang, nhìn chằm chằm vào y.

Đối mặt với chính bản thân mình quả thực là một điều cực kỳ khủng khiếp.

Da đầu y nổ tung, bỗng nhiên trước mặt y xuất hiện một tia sáng bạc.

Bách Lý Quyết Minh lập tức nghiêng mặt né tránh, châm bạc sượt qua mũi y rồi đâm vào hư không.

Bùi Chân bên cạnh túm lấy y, hai người nhanh chóng chạy đi.

Chạy liên tục mấy gian phòng, hai người dựa tường ngồi thở dốc.

Tuy rằng biết đối phương sẽ không đuổi theo, nhưng trong lòng vẫn có một nỗi sợ hãi khó diễn tả thành lời.

Đối mặt với chính mình là một chuyện còn khủng khiếp hơn so với gặp quỷ nữa.

"Tiền bối biết câu trả lời rồi ư?" Bùi Chân cười nói.

Bách Lý Quyết Minh thấy hắn cuối cùng cũng nở nụ cười, không hiểu sao âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Ừ," Bách Lý Quyết Minh gật đầu, "Xem ra đây là thuật pháp của Quỷ Mẫu.

'bốn phương trên dưới là không, từ xưa đến nay là thời', bốn phương trên dưới thấy được, nhưng từ xưa đến nay thì không thể nhìn thấy.

Đôi mắt của chúng ta chỉ có thể thấy gian phòng nhỏ lộn xộn, lại không nhận ra thời gian bị đảo lộn trong các gian phòng.

Như vậy xem ra, thuật pháp của Quỷ Mẫu là..."
Bùi Chân nói tiếp: "Là Thời Không."
Thuật pháp của quỷ quái không giống nhau, như của Bách Lý Quyết Minh là ngọn lửa, quỷ vực do y tạo ra có thể dẫn dung nham ở nơi sâu dưới lòng đất lên trên bề mặt, biến một ngọn núi bình yên thành núi lửa bừng bừng.

Mà thuật pháp của Quỷ Mẫu, là dịch chuyển thời không.

"Khi chúng ta bước vào những gian phòng khác nhau thì đồng thời cũng rơi vào những khoảng thời gian khác nhau.

Cho nên Tạ Sầm quan thấy mình bị giết, thứ hắn thấy là tương lai của chính mình.

Cho nên lúc Dụ Liên Hải bị hung thi vây đánh, Tạ Sầm Quan đã nói 'lâu rồi không gặp', bởi vì vốn dĩ bọn họ đến từ các mốc thời gian khác nhau." Tất cả manh mối được xâu chuỗi lại, trong đầu Bách Lý Quyết Minh như có tia chớp xuyên qua mây mù, "Tạ Sầm Quan muốn giết Dụ Liên Hải để thay đổi vận mệnh bị giết của bản thân mình, nhưng không ngờ rằng là vì chính hắn động sát tâm, cho nên mới bị Dụ Liên Hải trả thù."
Bùi Chân nói: "Những đôi mắt rình rập chúng ta ở phòng sách là của chính chúng ta, cỗ hung thi nằm trên mặt đất là bị chúng ta mổ bụng.


Chúng ta ngộ nhận rằng cách vách có quỷ, thật ra không phải, vốn dĩ chẳng có quỷ quái nào cả, 'quỷ quái' là chính chúng ta đến từ thời điểm khác."
Có thể tưởng tượng được rằng, vào giờ này khắc này, trong các gian phòng nhỏ ở trại Âm Mộc, có vô số Bùi Chân và Bách Lý Quyết Minh đang nói chuyện với nhau, chạy trốn, từ gian này đến gian khác.

Thậm chí nói không chừng, ngay sau đó bọn họ sẽ đụng phải thi thể của chính mình, thê thảm như kết cục của Tạ Sầm Quan.

"Ha, ta nghĩ ra lâu rồi," Bách Lý Quyết Minh mặt dày nhấn mạnh, "Không chậm như ngươi."
Bùi Chân ghé mắt nhìn y, môi nở nụ cười, "Vâng, tiền bối thông minh nhất."
Thằng nhãi này vừa khôi phục tinh thần liền biến về bộ dạng trêu chọc người khác.

Thấy hắn phối hợp hăng hái như vậy, sóng mắt đưa đẩy như thể muốn chảy nước ra ngoài.

Y có hơi kìm lòng không đặng, trong lòng nhộn nhạo vô cùng.

Vội vàng dịch sang bên cạnh, cố gắng cách xa người này một chút, ngoài miệng tìm đại một chuyện nào đó nói, "Ngươi có thấy mặt người trên cửa sổ giấy không?"
"Thấy.

Không ảnh hưởng chúng ta lắm, không cần để ý đâu." Bùi Chân tiếp tục nói, "Thời Không của Quỷ Quốc không giống trạng thái bình thường, thời không bình thường như một con sông lớn chảy trôi, đây là những nhánh song song, không giao thoa với nhau.

Như vậy chỉ cần chúng ta tìm được người đã thành công rời khỏi Quỷ Quốc, đi theo bước chân của bọn họ, vậy là có thể rời khỏi đây.

Đã có cách rồi thì không cần sốt ruột nữa.

Tiền bối muốn tìm bảo vật cực dương, còn có Mục sư huynh đang chờ chúng ta cứu viện.

Lương khô của ta chỉ đủ dùng trong năm ngày, tiết kiệm một chút thì chắc cũng đủ cho bảy ngày, cứ từ từ."
Đúng rồi, còn một thằng nhóc tên Mục Tri Thâm nữa.

Bách Lý Quyết Minh gãi gãi đầu, suýt nữa vất hắn ra sau đầu mất rồi.

Kiểm tra mấy thứ trong tay nải, nến dùng tiết kiệm thì cũng đủ trong ba ngày, lương khô cầm cự được bốn năm ngày.

Nước thì có hơi ít, chỉ đủ cho ba ngày, cần phải nhanh hơn nữa.

Nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục khám xét từng gian phòng.

Lục soát độ nửa canh giờ, tổng cộng có năm mươi tám gian phòng khác nhau.

Giờ không cần dỡ nóc nhà để tìm cách lên tầng trên nữa, đầu tiên bọn họ nhìn ra hành lang, một tầng chỉ có hai mươi hai gian phòng, vậy mà tầng trước mắt này có năm mươi tám gian, chứng minh tất cả các gian phòng trong trại Âm Mộc là một đống lộn xộn, chẳng hề chia tầng.


Nhưng mà tìm đến gian phòng thứ sáu mươi, bọn họ cũng chưa hề gặp người đã thành công rời khỏi Quỷ Quốc.

Theo cách nghĩ của Bùi Chân, người thành công rời khỏi đây ít nhất phải có Dụ Liên Hải và Vô Độ.

Lựa chọn tốt nhất của bọn họ đương nhiên là theo dấu chân của Vô Độ, nếu thật sự không ổn thì cũng có thể đi theo Dụ Liên Hải.

Nhưng đến lúc đó cần phải cẩn thận hơn, bởi vì rất có thể Dụ Liên Hải đã biến thành quỷ quái bên trong Quỷ Quốc.

"Hơn nữa dựa theo giấy tờ ghi lại, số lương khô hai nhà Dụ Tạ mang theo vốn không đủ dùng trong năm mươi tám ngày, chắc chắn bọn họ đã ăn thức ăn trong Quỷ Quốc." Sắc mặt Bùi Chân nghiêm trọng, "Đến bây giờ chúng ta vẫn không biết hậu quả khi ăn thức ăn ở Quỷ Quốc là gì."
Tóm lại, nhìn trạng thái quỷ không đầu của Dụ Liên Hải kia, đúng là khác biệt rất lớn so với người bình thường.

Nếu ăn thức ăn ở Quỷ Quốc sẽ trở nên điên dại, vậy chuyện đi theo Dụ Liên Hải thực sự là không an toàn.

"Không ngờ lại nhiều như vậy, đi tiếp thôi, chắc là có thể đi hết một trăm mười gian phòng mà, biết đâu gặp được lão già Vô Độ thì sao." Bách Lý Quyết Minh thở dài, "Hắn đã chết nhiều năm như vậy rồi, ta cũng nhớ hắn lắm.

Có thể gặp lại hắn ở nơi quỷ dị này cũng tốt."
Bùi Chân rũ mắt suy nghĩ gì đó, không đáp lời.

Lòng Bách Lý Quyết Minh có hơi trầm xuống, bình thường thằng nhóc này vẫn luôn treo ý cười trên mặt, nếu gặp phải vấn đề khó giải quyết, ngược lại hắn còn hưng phấn hơn, có đôi khi Bách Lý Quyết Minh cảm thấy đầu óc của hắn không bình thường chút nào.

Nhưng những lúc hắn thật sự nghiêm túc, chứng minh tình huống hiện tại vô cùng nghiêm trọng, hoàn toàn vượt khỏi sự kiểm soát của hắn.

Quả nhiên, hắn cười khổ một tiếng, đoạn nói: "Có tin xấu."
Bách Lý Quyết Minh ngồi xuống đất, "Chờ ta thở cái đã." Y hít sâu một hơi, sau đó xua tay, "Nói đi."
"Thời gian trong trại Âm Mộc lộn xộn, tiền bối có từng nghĩ đến nó bắt đầu lộn xộn từ khi nào không?"
"Từ khi quỷ vực ra đời?"
"Vậy thì phiền phức rồi, không ai trong chúng ta biết Quỷ Quốc ra đời từ khi nào.

Phỏng theo truyền thuyết lưu truyền thì ít nhất cũng phải ba trăm năm.

Dựa theo kinh nghiệm vừa rồi của chúng ta, những gian phòng giống nhau nhưng khác nhau về thời gian cũng có thể được đặt cạnh nhau."
Bách Lý Quyết Minh gật gù, bọn họ đã từng đi qua hai gian phòng giống nhau như đúc, nhưng thời gian của chúng thì hoàn toàn khác nhau.

Ban đầu Bách Lý Quyết Minh không để ý, cứ tưởng bọn họ quay lại chỗ cũ.

Nhờ Bùi Chân tinh mắt, phát hiện bánh bao bị mốc trong phòng không giống nhau, nên bọn họ mới nhận ra thời gian của hai gian phòng này là khác nhau.


Bùi Chân nói: "Lấy phòng sách làm ví dụ, phòng sách của giờ Tý và giờ Tuất hôm nay sẽ đồng thời tồn tại, tiền bối đồng ý không?"
"Đồng ý."
"Giả thiết mỗi phòng sách của mỗi canh giờ đều tồn tại song song.

Như vậy ba trăm năm qua, mỗi ngày có mười hai canh giờ, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, tổng cộng là một triệu ba trăm mười bốn ngàn canh giờ, tức là có tổng cộng một triệu ba trăm mười bốn ngàn gian phòng tồn tại song song."
*(12x365x300=1314000)
"Trời ơi..." Bách Lý Quyết Minh ôm mặt, "Cái đống này có đi tới lúc ta nhão ra thành bùn cũng đi chưa xong nữa."
"Theo tốc độ đi qua sáu mươi gian phòng trong nửa canh giờ của chúng ta, chỉ cần không ngủ không nghỉ liên tục chín ngày vẫn có thể đi hết." Bùi Chân cười nói, "Chỉ sợ không phải một căn phòng một canh giờ, mà là một căn phòng tốn mất một nén nhang, hoặc một căn phòng cỡ chừng một chén trà nhỏ.

Hoặc cũng có thể là khoảng cách thời gian lộn xộn không có quy luật, không theo thứ tự.

Cứ như vậy, những gian phòng trong trại Âm Mộc là vô số kể." Bùi Chân buông tiếng thở dài, "Tiền đề là mấy gian phòng đó không di chuyển nữa."
Bách Lý Quyết Minh an ủi hắn, "Không sao, chỉ cần chúng ta có thể gặp lão già Vô Độ là được."
"Chỉ sợ...!cực kỳ cực kỳ khó khăn." Bùi Chân hỏi, "Tiền bối, người có biết Tông sư Vô Độ đã ở Quỷ Quốc bao lâu không?"
"Ta đâu có biết? Ta đâu phải kẻ hay ton hót," Bách Lý Quyết Minh gãi đầu, "Nhưng thời gian hắn rời khỏi núi Bão Trần lâu nhất là nửa tháng, là lần mà hắn đưa Tầm Vi đến bên cạnh ta, ta nghi rằng hắn cố ý trốn ta, khiến ta không thể trả Tầm Vi cho hắn được."
"Nửa tháng," Bùi Chân gật đầu, "Vậy chúng ta đặt ra giả thiết rằng ông ấy ở Quỷ Quốc nửa tháng.

Nửa tháng là mười lăm ngày, một trăm tám mươi canh giờ.

Giả sử mỗi canh giờ ông ấy đổi một gian phòng, vậy có một trăm tám mươi gian phòng có Tông sư Vô Độ.

Như vậy chúng ta cần phải tìm một trăm tám mươi gian phòng trong một triệu ba trăm mười bốn ngàn gian phòng đó, mới có hi vọng tương ngộ Tông sư Vô Độ."
"..." Bách Lý Quyết Minh đỡ trán, "Ta thấy cơ hội biến nam thành nữ còn cao hơn so với chuyện này."
Bùi Chân cong mi cười, "Nếu có thể nhìn thấy tiền bối biến hóa âm dương, cả đời mắc kẹt ở đây cũng không sao cả."
"Cút." Bách Lý Quyết Minh cả giận nói.

Nói đi nói lại vẫn là đường cùng, đổi lại là quỷ vực bình thường, nếu không thoát ra được thì tìm con ác quỷ kết quỷ vực này đánh cho một trận là phá được vực ngay.

Nhưng Hoàng Tuyền Quỷ Quốc của Quỷ Mẫu này, chỉ cần một cái trại Âm Mộc đã có thể giam người ta đến chết, ngay cả góc váy của Quỷ Mẫu cũng không thấy, đừng nói chi là đánh lộn.

Bách Lý Quyết Minh buồn bã thở dài, "Còn một cách cuối cùng, Vô Độ có thể đi ra ngoài, tất nhiên căn trại rách này có lối ra.

Chỉ cần chúng ta đừng hi vọng dựa vào hắn, tự nghĩ cách tìm lối ra là có thể thoát ra ngoài." Nhưng quan trọng là không hề có manh mối nào cả, Bách Lý Quyết Minh lật qua lật lại cái hộp ngọc băng thiền của Vô Độ, "Ngươi nói xem, nếu lão già kia để lại đồ cho ta, sao lại không viết cách để ra ngoài chứ?"
Thật ra còn một lựa chọn nữa, nhưng Bùi Chân không nói.

Người thành công rời khỏi Quỷ Quốc ngoại trừ Vô Độ và Dụ Liên Hải còn có Ác Đồng.

Thời gian Ác Đồng ở đây tuyệt đối lâu hơn Vô Độ và Dụ Liên Hải nhiều, nhưng mà đi theo Ác Đồng cực kì nguy hiểm, Quỷ Đồng đó là con trai của Quỷ Mẫu, là một mãnh quỷ, hung thần chân chính, không phải cái loại suốt ngày nằm dí ở nhà ngủ say sưa như Bách Lý Quyết Minh, nghèo rách mồng tơi mà còn ảo tưởng mình là quỷ quái vô cùng hung tàn đáng sợ.

Nếu thật sự đụng phải Ác Đồng, tám chín phần mười là chạy trối chết.

Thật sự không còn cách nào khác, hai người thay phiên cõng Tạ Sầm Quan đi một lúc lâu, hơn nữa trước đó hết đuổi theo rồi đến mổ xẻ thi thể, cả hai đều rất mệt mỏi.

Bọn họ tìm một gian phòng thoạt nhìn sạch sẽ nghỉ tạm, nơi này không có hung thi cũng như thi thể hình dạng quái gở, chỗ đất trống đặt vài cái kệ gỗ mục nát, xếp đầy sách lụa.


Ở giữa còn có một điện thờ với một tấm rèm đỏ thẫm cũ nát ở bên trên, phía trước là một pho tượng thần nữ nhân có mười một khuôn mặt.

Tượng thần này bọn họ gặp khá nhiều, gần như mỗi lần đi qua một gian phòng là gặp một pho.

Bùi Chân đoán đây là tướng mạo phỏng theo Thiên Nữ, Bách Lý Quyết Minh nghe xong thì tặc lưỡi, nói quả nhiên ở trại Âm Mộc này càng xấu xí càng quái gở thì địa vị càng cao.

Bùi Chân bật cười, đoạn nói: "Hình mẫu vốn khác biệt rất nhiều so với người thật mà, có nhiều tín đồ vì cường điệu tín ngưỡng kỳ lạ sẽ cố ý khoa trương khi đắp tượng, thêm đầu hay cánh tay là thủ pháp thường dùng.

Tỉ như bức họa đế vương, để thể hiện sự trang nghiêm và linh thiêng của họ, thông thường họa sư sẽ vẽ kích thước của bọn họ lớn gấp mấy lần người bình thường."
Bách Lý Quyết Minh nhún vai, không tỏ ý kiến.

Hai người quyết định nghỉ ngơi hai canh giờ, thằng nhóc Bùi Chân này yếu ớt, vậy mà tốt bụng để Bách Lý Quyết Minh ngủ hẳn canh giờ đầu tiên.

Bách Lý Quyết Minh ngủ không ngon, cứ luôn cảm thấy lạnh lẽo kì quái.

Y đã là người chết rồi, phải thông qua dòng chảy của linh lực mới cảm thụ được nhiệt độ, theo lý mà nói vốn không thể nhanh nhạy với ấm lạnh như người bình thường được.

Nhưng lúc này y tựa như rơi vào hầm băng, những con rắn bằng băng rét lạnh từ dưới lòng bàn chân ngoằn ngoèo bò lên trán.

Đợi đã, y chợt phát hiện không phải là rét lạnh, mà là sợ hãi.

"Ca ca, ta sợ quá."
Giữa không gian im ắng có ai đó đang nhẹ nhàng gọi y, Bách Lý Quyết Minh mở bừng mắt.

Lại là âm thanh kia! Sau gáy ướt đẫm lạnh lẽo, lông tơ dựng ngược.

Cẩn thận lắng nghe, nhưng âm thanh kia đã biến mất, hình như là xuất phát từ trong mộng.

Ai đang gọi y là ca ca? Y làm gì có đệ đệ nào? Bách Lý Quyết Minh sợ hãi trong lòng, bất giác tìm kiếm Bùi Chân.

Chung quanh tối đen như mực, đèn bão không biết đã tắt tự bao giờ.

Bách Lý Quyết Minh cảm thấy có gì đó không đúng, phía trước truyền đến tiếng 'sột soạt', y nheo mắt, lờ mờ thấy bóng dáng Bùi Chân đang ngồi xổm như con ếch xanh nơi góc tường, đưa lưng về phía y.

——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đã có độc giả nhỏ thông minh đoán trúng rồi, thứ hỗn loạn không chỉ mỗi không gian, mà còn thời gian nữa.

Tác dụng phụ của thuốc ngoại trừ buồn ngủ ra còn có táo bón nữa, khó chịu quá (phát điên).

Bài tập của người yêu nhiều quá, kế hoạch ngày 1-5 là cùng anh ấy làm bài tập lớp học trực tuyến ở công ty anh ấy đang thực tập.

Cũng may công ty này khá ok, cung cấp đồ uống miễn phí, điều kiện cũng tốt, gõ chữ ở đây thoải mái lắm, cạp cạp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui