Mary về nhà với tâm trạng vui không thể nào tả nổi. Chiều
Mary nói dối Ken rằng hơi mệt, muốn nghỉ ở nhà. Ken tin luôn
không nghi ngờ gì cả. Thực ra Mary muốn nghỉ ở nhà để cùng
một số cô giúp việc chuẩn bị buổi party tối nay. Mary không nói gì với Ken hết, Mary muốn tạo bất ngờ cho mọi người mà. Phần sân sau căn biệt thực được Mary chọn làm nơi tổ chức party. Trên nền cỏ nhân tạo, Mary để chính giữa sân một chiếc bàn to,
trải khăn màu trắng, đây là bàn để đồ ăn. Toàn bộ đèn sẽ
được thay thế với nến. Mary đã cho người mua rất nhiều nến thơm về sắp xếp vừa đẹp vừa đủ sáng cho tối nay. Rồi còn dùng
bóng bay để trang trí xung quanh. Chỉ thế thôi, đơn giản nhưng
Mary đã dồn cả một buổi chiều của mình vào đó. Còn phần đồ
ăn, Mary phải nhờ đầu bếp trong nhà chuẩn bị rồi, Mary không
biết nấu ăn mà. Chuẩn bị xong mọi thứ Mary lấy điện thoại ra
gọi cho Ken.
- Anh à, tối nay em tổ chức một bữa
party nhỏ, anh bảo mấy người trong nhóm đến nha. À bảo anh Henry và Emily đến lúc 6h30p còn anh Kelvin và chị Jun thì 7h
đúng._Mary
- Chẳng phải em nói em mệt sao?_Ken không hiểu tự dưng Mary mở party làm gì nữa.
- Thì giờ em hết mệt rồi. Thế nha, anh bảo mọi người giúp
em._Mary nói xong tắt máy luôn không để Ken thắc mắc gì thêm.
Ken vẫn chưa hiểu nhưng vẫn nghe theo lời Mary. Đến 6h30p theo hẹn, Henry và Emily có mặt tại nhà Mary.
- Đến rồi à, cùng ra sân sau đi._Mary hớn hở ra đón. Ai cũng dễ
dàng nhận ra nét mặt của Mary khác với ngày thường. Điều này
khiến cho mọi người tò mò rất nhiều.
Ra đến sân sau ai cũng ngạc nhiên với sự chuẩn bị rất chu đáo, trông còn lãng mạn nữa.
- Ủa Mary làm gì mà ghê dữ vậy? Sinh nhật bé Su à? Nhưng mà bé Su đã được 1 tuổi đâu._Emily
- Không phải sinh nhật ai hết. Mọi người đứng đợi đây đi, sẽ có bất ngờ đấy._Mary cười rồi đi vào trong nhà.
Mary hẹn Jenny và Sandy đến vào lúc 6h15 phút, khi hai người tới,
cho hai người ở trong phòng của Mary sau khi Ken, Henry và Emily
về mới gọi Jenny ra để tạo bất ngờ. Đấy là kế hoạch Mary đặt ra và giờ bắt đầu thực hiện. Mary lên phòng gọi 2 người đó.
Hôm nay Sandy vẫn cho mình một bộ màu đen như thường ngày. Nhưng
là đầm ôm body lệch vai hở lưng, ít hoạ tiết, làm nổi bật boby cực chuẩn của Sandy. Jenny lại thoải mái hơn với bộ đầm đuôi
tôm trễ vai màu đỏ chỉ dài đến đầu gối, có một chiếc nơ nhỏ
thắt giả ở phần eo, còn lại không có thêm hoạ tiết gì. Với
bộ váy này không những tôn lên được boby chuẩn của Jenny mà còn để lộ ra đôi chân dài, thon, trắng ngần của Jenny. Jenny đi một
đôi giày 5 phân cũng màu đỏ. Lại còn thêm mái tóc màu hạt dẻ
của Jenny được buông thả tự nhiên. Khiến Jenny trở nên nổi bật.
Hình như ở với Sandy lâu Jenny bị nhiễm gu thời trang của Sandy
luôn rồi. Đồ Jenny mặc bây giờ trong các buổi tiệc toàn hoạ
tiết đơn giản nhưng sang trọng và quý phái. Nhưng khi làm việc
lại bận trên mình những bộ đồ đen, tạo ra sự bí ẩn, lạnh
lùng, nghiêm túc. Và một điểm nữa Jenny cũng bị giống Sandy
luôn là với người lạ lạnh lùng bao nhiêu thì với người thân
tình cảm, thân thiện bấy nhiêu. Chẳng qua là Jenny lần này về
Việt Nam chỉ với công việc là kí hợp đồng và hợp tác với bên Kelvin thôi. Còn Jenny không muốn nhóm Kelvin biết sự trở về
của mình nên mới ẩn mình với danh Hana. Hôm nay Jenny cũng chỉ
đi cho Mary vui thôi chứ Jenny không muốn xen vào cuộc sống của
những người đó nữa.
- Mọi xem hôm nay có ai đến
nè._Mary bước ra trước nói sau đó Jenny cùng Sandy bước ra trước sự ngạc nhiên của mọi người.
- Jenny...._Ken, Henry và Emily đồng thanh
- Là Jenny đó._Mary mặt tươi khỏi nói, nhưng có vẻ như Ken, Henry
và Emily đã thay đổi thái độ. Hình như 3 người đó không thích
lắm,
- Jenny về đây làm gì?_Emily buông một câu khiến Jenny cảm trạnh lòng. Thái độ của Emily hiện giờ như không
chào đón Jenny vậy. Nhưng sự thật không phải vậy đâu. Emily không chấp nhặt chuyện trong quá khứ nữa rồi, Emily chỉ sợ Jenny
quay về trong lúc này sẽ có chuyện không hay vì Kelvin và Jun
chuẩn bị làm đám cưới. Emily chỉ là muốn mọi người có một
cuộc sống bình yên thôi.
- Emily, sao bạn lại nói vậy?_Mary đáp lại trong khi Jenny im lặng không biết phải nói gì.
- Bla...bla...bla...._Mary kể lại hết chuyện gặp Jenny ở nhà chị Sandy và cả lý do ngày xưa Jenny bỏ đi nữa.
Lúc đầu 3 người đó có vẻ ngờ vực không tin nhưng Sandy cho thêm vài lời nữa thì mới tin. Chắc tại Sandy chẳng bao giờ đùa mấy
chuyện này nên 3 người đó tin luôn. Đến lúc biết được sự thật, Emily mới bước đến ôm lấy Jenny mà khóc nấc lên, Jenny cũng
vậy. Emily khóc cho tình bạn của hai người, khóc thay cho lời an năn, hối hận vì đã không tin tưởng Jenny. Emily cảm thấy thực
sự xấu hổ khi hiểu lầm người bạn thân của mình như thế. Giờ
đây Jenny trở về Emily một phần vui, một phần buồn. Buồn vì
Jenny về đúng lúc Kelvin và Jun sắp cưới. Emily sợ Jenny sẽ đau
lòng, sợ Jun bị tổn thương, sợ ba mẹ lại phải mệt mỏi. Emily
sợ lắm khi nghĩ đến những ngày tháng khó khăn phía trước.
- Sao lại để Kelvin với Jun đến sau?_Henry hỏi
Henry với Ken cũng vui mừng, chỉ là không thể hiện thôi.
- Em muốn chúng ta bàn bạc một chút, vì chúng ta không thể nói thẳng ra Jenny là ai được._Mary. 5 năm trước, Kelvin đi tìm Jenny, tìm điên loạn khắp thành phố, vì tâm trạng bị rơi vào trạng
thái tuyệt vọng, Kelvin đã đi qua đường mà không để ý, nên bị
một chiếc ô tô đâm phải. Vụ tai nạn đó lấy đi kí ức của
Kelvin, lấy đi hình ảnh người con gái của Kelvin, nhưng nó cũng
giúp Kelvin tẩy sạch nỗi buồn. Vậy nên Kelvin mới yêu Jun và
giờ có gặp lại, Kelvin chẳng biết Jenny là ai đâu. Dù ở Mĩ
nhưng chuyện gì sảy ra với nhóm Kelvin Jenny đều biết tất cả.
Có một lần tập đoàn Kelvin không may bị mắc bẫy công ty ma, lúc đó tập đoàn gần đi đến phá sản, bên gia đình ngỏ lời giúp
đỡ nhưng nhóm Kelvin không nhận. Biết được tin, Jenny ầm thầm
giúp đỡ bằng cách bỏ tiền ra thuê một tập đoàn có uy tín, có tiếng tăm kí hợp đồng và trả trước tiền mặt cho bên tập đoàn Kelvin. Vì thế mà tập đoàn Kelvin mới thoát khỏi nguy cơ phá
sản và tồn tại đến bây giờ. Đối với Jenny, dẫu Kelvin giờ
chẳng biết Jenny là ai nhưng trong tim Jenny, Kelvin vẫn chiếm một vị trí quan trọng và chẳng ai thay thế được cả. Không ở bên,
khoảng cách xa, Jenny vẫn ầm thầm dõi theo cuộc sống của
Kelvin.
- Cứ nói Jenny là bạn cũ của các em đi._Sandy nói, Jenny cũng đồng ý.
- Vậy cũng được. Nhưng chúng ta sẽ giấu được bao lâu?_Ken
- Anh yên tâm, 1 tháng nữa em đi Mĩ rồi._Jenny mặt thoáng buồn.
- Ồ...mọi người đến đông đủ hết rồi à._Kelvin và Jun vừa mới
tới làm 6 người đang nói chuyện hết cả hồn. Không biết là hai
người có nghe được gì không.
- Hai người vừa mới tới à?_Henry
- Chẳng lẽ tới lâu rồi mà đứng ngoài à?_Jun dùng câu hỏi ngược thay cho câu trả lời.
- Mà kia là ai?_Kelvin nhìn Jenny hỏi, lúc này Jun mới để ý sự
hiện diện của Jenny và Sandy, mắt Jun thoáng có một tia lửa
hướng về phía Jenny. À, chị Sandy thì Kelvin biết nhé, vì lúc
Kelvin tỉnh lại sau khi bị tai nạn, Sandy có qua thăm với mục
đích chính là thăm hỏi Kelvin thay Jenny.
- Là Jenny, một người bạn cũ của chúng ta đó anh._Emily.
Jun khá bất ngờ với câu trả lời của Emily. Jun lén thở dài. "May
Emily không nói thật. Mà con điên này sao lại về đây lúc này
chứ? Đã bảo không được trở lại rồi mà. Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả cưng. Mày mà vớ vẩn tao cho mày chết. Cũng may
Kelvin không nhớ nó là ai."-Jun nghĩ thầm
Kelvin nhìn Jenny chằm chằm làm Jenny thoáng chút bối rối. Jenny chỉ khẽ
cúi người, cười nhẹ thay cho lời chào hỏi. Kelvin nhìn thấy nụ cười ấy, thấy chiếc lắc tay cỏ bốn lá ấy tự dưng có một
hình ảnh gì đó mập mờ hiện lên trong tâm trí. Jenny thấy Kelvin cứ nhìn vào chiếc lắc tay của mình mới chợt nhớ ra lúc ở
nhà định bảo bỏ ra nhưng lúc đi lại quên mất. Sau khi đi, Jenny
đã cất chiếc nhẫn đôi Kelvin tặng rồi nhưng vẫn đeo chiếc lắc
tay cỏ bốn lá Kelvin tặng. Mỗi lần nhớ Kelvin, Jenny lại ngắm
thứ ở trên cổ tay của mình. Jenny không cố ý đeo đi, thấy ánh
mắt đó của Kelvin, Jenny đưa tay còn lại của mình cố che đi cái lắc tay đó.
- Chúng ta bắt đầu thôi, đừng để lãng
phí thời gian nữa._Jenny thầm cảm ơn câu nói của Mary vì nó
giúp Jenny thoát khỏi sự bối rối khi ánh mắt của Kelvin chẳng
chịu rời chiếc lắc tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...