Đến Tương Lai Làm Osin
Nó đi học với hai cặp mắt thâm như gấu trúc làm cho cậu cười không ngừng, bực tức nó dỗi cậu quay mặt đi chỗ khác, lúc này cậu mới ngừng cười nghiêm túc nói với nó :- Rồi mình không cười nữa được chưa, ai làm cậu khổ thế này vậy hả ?
- Ren đó, hắn bắt mình thức xem phim ma với hắn chỉ vì hắn không ngủ được - nói trả lời với vẻ mặt vô cùng thiếu sức sống.
- Hahahahaha... - cậu lại ôm bụng cười làm nó tức phát điên.
- Cậu có nghe mình nói không, mình đang buồn mà cậu cười như vậy hả đồ vô duyên.
- Oke, được rồi cậu nói tiếp đi - cậu vờ làm mặt nghiêm túc.
- Thiên chuyển đến ở với mẹ, từ bây giờ chỉ có mình với Ren ở nhà thôi à.
- Cái gì - cậu hét lên làm cả lớp quay về phía nó với cậu.
- Bé cái mồm thôi - nó bịt miệng cậu lại.
Cậu gạt tay nó khỏi miệng mình nói liên tiếp một hồi :
- Này, cậu nói thật hay đùa đấy, một trai một gái ở nhà một mình là không ổn đâu, nhỡ có chuyện gì thì sao, hay cậu đến nhà mình ở đi.
- Cậu điên à như thế thì khác gì ở với Ren đâu .
- Nhưng nhà mình còn có bố mẹ, giúp việc . Hơn ở nhà Ren nhiều.
- Nhưng như thế kì quá, làm phiền bố mẹ cậu lắm.
- Yên tâm đi cậu không cần phải lo chuyện đó.
- Thôi mình không ở nhà cậu đâu - nó nhất quyết phản đối.
- Cậu không phải lo, cậu biết mẹ mình mà và mẹ mình cũng rất quý cậu.
- Mẹ cậu biết mình á - nó chỉ vào người mình.
- Ừ, chiều nay ta học cậu về nhà mình, mình xin phép bố mẹ mình luôn. Oke.
- Nhưng - nó ngập ngừng không biết làm thế nào.
- Quyết định thế nhé.
- Ừ, nó miễn cưỡng đồng ý.
-------------------------------------------
Cô giáo bước vào lớp với ánh mắt dịu hiền hơn mọi ngày làm cả lớp cũng đỡ sợ. Cô nâng cặp kính cận của mình lên và đứng trước lớp tuyên bố :
- Cả lớp làm bài kiểm tra.
Dưới lớp bắt đầu hoảng loạn bàn tán :
- Sao cô không nhắc trước để bọn em còn chuẩn bị.
- Cô phải nhắc trước chứ
- Kiểm tra nhanh vậy cô, vừa tuần trước kiểm tra rồi mà cô.
........
- IM LẶNG - cô vừa quát vừa đập thước gỗ.
Cả lớp hoảng sợ không dám nói gì lặng lẽ lấy máy tính ra đặt trước bàn. Nó lơ ngơ chẳng hiểu gì cũng lôi máy tính ra hỏi Kun :
- Làm bài kiểm tra bằng máy tính à Kun.
- Ừ, cậu không biết sao - cậu quay sang hỏi nó.
- Chỗ mình học làm bài kiểm tra ra giấy.
- Thời này ai dùng giấy nữa, đi học chỉ cần mang cái máy tính là được rồi. Mình đôi khi còn tự hỏi cậu từ đâu đến mà sao cái gì cũng không biết vậy - cậu gõ nhẹ đầu nó.
- Ờ thì ... thôi làm bài đi cô giáo bắt đầu đọc đề kìa - nó đánh trống lảng.
Cô giáo bắt đầu đọc đề, cả lớp bắt đầu làm còn nó chẳng hiểu gì cả ngồi nhìn cả lớp làm bài.
- Sao cậu không làm - Kun vừa làm bài vừa hỏi nó.
- Mình không biết làm - nó gãi đầu.
- Bài này dễ mà - cậu ngừng đánh máy quay ra nói chuyện với nó.
- Cậu thì dễ nhưng mình thì khó.
- Đây nhé ...bla...bla..... - cậu hướng dẫn nó làm bài.
- Hai bạn kia ra ngoài ngay cho tôi - tiếng cô giáo chủ nhiệm nói.
- Em hướng dẫn bạn làm bài mà, em có cho bạn nhìn bài đâu - cậu thanh minh.
- Không nói nhiều, tôi đánh dấubài hai anh chị . Ra ngoài đi.
Nó lặng lẽ đi ra ngoài còn cậu thì bực tức đi theo nó.
- Xin lỗi cậu nha - nó cảm thấy hối lỗi vô cùng.
Cậu chỉ cười và xoa đầu nó nói :
- Không có gì đâu mà.
Nó xấu hổ quay đi chỗ khác để cậu không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của nó. Bị đuổi khỏi lớp mà cậu và nó vẫn còn cười đùa vui vẻ được, cô giáo nhìn thấy bực tức đi ra.
- Hai em giỏi nhỉ, bị phạt mà vẫn còn cười. Đứng tấn cho tôi.
- Nhưng bạn Vi mặc váy mà cô - cậu kêu thay cho nó.
- Không nói nhiều - cô nói.
Cô đi vào lớp để lại sau lưng hai học sinh với khuôn mặt vô cùng đáng thương. Nó và cậu đành ngậm ngùi đứng tấn. Nó đang ngáp ngắn ngáp dài thì hắn từ đâu đi tới nhìn nó và cậu nhếch mép cười nói đểu :
- Vui nhỉ.
Nói xong hắn đi thẳng, nó và cậu tức chết nhưng không làm gì được nên hai đứa đứng tấn nói xấu hắn.
----------------------------
Tan học nó cùng cậu về nhà cậu. Nhà cậu thực sự rất đẹp, nhà cậu không ở trên không mà ở dưới nước. Nửa trên của ngôi nhà thì ở trên mặt nước còn nửa dưới là ở dưới nước. Cậu dẫn nó đi khắp nhà mà miệng nó không khỏi kêu là khen ngợi ngôi nhà. Nó không thấy bố mẹ cậu đâu mới lên tiếng hỏi :
- Mà bố mẹ cậu đâu rồi.
- Bố mẹ mình đi làm chưa về.
Có tiếng chuông cửa cậu chạy ra mở cửa. Nó vẫn chăm chú ngắm biển, đến khi cậu gọi nó mới giật mình quay ra.
- Giới thiệu với cậu đây là mẹ mình.
- Cháu chào bác ạ.
Nó lễ phép cúi chào đến khi nhìn lên nói mới giật mình chạy ra cửa bỏ về thì cậu đã kịp chạy theo kéo nó lại :
- Sao cậu lại về.
- Sao cậu không nói với mình là cô giáo chủ nhiệm là mẹ cậu.
- Ờ, mình muốn cho cậu bất ngờ mà.
- Thôi chào cậu mình về đây, cháu chào bác cháu về - nó chào cậu và mẹ cậu.
- Khoan đã Vì - mẹ cậu gọi.
Nó bất lực quay lại và cười :
- Dạ.
- Đến đây nói chuyện với cô một chút - cô giáo gọi nó lại.
Nó bất lực đi đến với bộ mặt tiu nghỉu.
- Cô đã nghe Kun kể về con rất nhiều về con.
- Dạ vâng - nó e ngại trả lời.
- Con ở nhà cô cũng được thôi, cô hoàn toàn đồng ý nhưng với một điều kiện đó là hai đứa phải chú tâm và giúp đỡ nhau trong học tập.
- Vâng.
-------------------------
Nó ăn cơm ở đó rồi cậu đưa nó về. Nó không biết phải nói với hắn như thế nào nên cứ đứng ở cửa không muốn vào.
- Sao không vào đi đứng đó làm gì .
Nó giật mình quay về phía cửa thì thấy hắn đang đứng ở đó nhìn nó, tim nó đập liên hồi nó cố giắng cười với hắn rồi đi vào nhà. Ngồi vào ghế nói nói với giọng nghiêm túc :
- Ren này.
- Gì - hắn ngồi đối diện nó.
- Mai tôi sẽ chuyển đến nhà Kun ở, Thiên chuyển đi rồi mà tôi với cậu ở chung nhà thì kì lắm.
- Rộng chỗ - hắn ném cho nó một câu nói rồi đi thẳng về phòng.
- Khoan đã - nó gọi cậu lại.
- Còn muốn gì nữa - cậu không thèm nhìn nó.
- Tôi cảm ơn gia đình cậu trong thời gian qua.
- Phiền phức - hắn nói rồi đóng cửa cái ''RẦM''.
Nó cũng đi về phòng dọn đồ đạc để sáng mai chuyển sang nhà Kun ở. Nó cảm thấy trong tim mình có cảm giác đau nhói khi hắn nói với mình như vậy, tay nó đang dọn đồ mà đầu nó cứ nghĩ về câu nói của cậu. Nó cũng đâu muốn chuyển đi đâu nhưng mà vì hai đứa ở chung thì rất là kì nên nó mới chuyển đi. Nhưng nó cũng không ngờ là hắn nói với nó nặng lời như vậy. Nó cố giắng gạt bỏ buồn mà thay vào đó là niềm vui thoát được kiếp Osin, miệng thì giả vờ cười nhưng mà nó vẫn không che dấu được lỗi buồn của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...